Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi thấy khá là ý nghĩa, đó là dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ ở vùng dân tộc thiểu số. Thực ra thì cũng không phải là cái gì to tát, chỉ là những gì tôi tự mày mò làm thôi.
Chuyện là vầy nè, tôi cũng hay lên mấy vùng cao chơi, thấy tụi nhỏ ở đó thiệt thòi quá, nhất là khoản tiếng Anh. Sau này tụi nó muốn có cơ hội tốt hơn thì tiếng Anh cũng quan trọng lắm. Thế là tôi nghĩ, hay mình thử làm gì đó coi sao. Ban đầu cũng run lắm, không biết bắt đầu từ đâu.

Đầu tiên là tôi lân la hỏi thăm mấy anh chị trên đó, rồi xin phép trưởng bản này nọ. Cũng may là mọi người ủng hộ. Tôi chọn một cái nhà cộng đồng nhỏ, cuối tuần rảnh thì tôi chạy xe máy lên đó. Mấy buổi đầu, tụi nhỏ còn nhát lắm, cứ đứng từ xa nhìn thôi.
Rồi tôi gom góp sách vở cũ, tranh ảnh, tự làm mấy cái flashcard đơn giản. Mấy cái hình con vật, đồ vật, màu sắc. Tôi nghĩ bụng, phải làm sao cho nó thật vui, thật dễ hiểu thì tụi nhỏ mới thích.
Khó khăn thì kể không hết. Tụi nhỏ nhiều khi còn chưa rành tiếng phổ thông nữa là tiếng Anh. Mình nói tiếng Kinh, tụi nó nhiều đứa còn ngơ ngác. Rồi thì thiếu thốn đủ thứ, từ phòng ốc cho tới đồ dùng. Nhiều hôm trời mưa, đường trơn trượt, đi lại cũng vất vả.
Cách tôi làm thì cũng đơn giản thôi:
- Bắt đầu từ cái dễ nhất: Mấy cái chào hỏi như “hello”, “goodbye”, rồi màu sắc, con vật, số đếm. Cứ lặp đi lặp lại. Tôi cố gắng dùng hành động, chỉ trỏ cho tụi nó dễ hình dung.
- Học qua bài hát, trò chơi: Tụi nhỏ thích cái này lắm. Cứ nhạc lên là nhún nhảy, hát theo, dù phát âm chưa chuẩn nhưng mà vui. Mấy trò như “Simon says” phiên bản tiếng Anh đơn giản cũng hiệu quả phết.
- Dùng nhiều hình ảnh: Tranh vẽ, đồ vật thật. Cho tụi nó sờ, nhìn, dễ nhớ hơn. Tôi hay mang theo mấy quả bóng màu, mấy con thú nhồi bông.
- Không ép buộc: Quan trọng là vui. Đứa nào không thích thì thôi, không la mắng. Cứ để tụi nó chơi xung quanh, nghe riết rồi cũng thấm. Có đứa ban đầu chỉ ngồi nhìn, sau vài buổi cũng bắt đầu ê a theo.
- Khen ngợi, động viên: Chỉ cần tụi nó nói được một từ, dù méo mó, tôi cũng vỗ tay khen lấy khen để. Tụi nhỏ được khen là thích lắm, có động lực hơn hẳn.
Dần dần, tụi nhỏ cũng quen mặt tôi, thấy tôi tới là chạy ra chào. Có đứa còn khoe “cô ơi, con biết nói ‘apple’ rồi nè”. Nghe mà thấy ấm lòng dễ sợ. Dĩ nhiên là không thể nào dạy được nhiều như ở thành phố, nhưng ít ra tụi nó cũng có khái niệm cơ bản, không còn sợ tiếng Anh nữa.
Có những hôm, sau buổi học, mấy đứa nhỏ còn níu tay tôi lại, hỏi “mai cô có lên nữa không?”. Những lúc đó thấy mọi mệt mỏi tan biến hết. Cha mẹ tụi nhỏ cũng quý lắm, thỉnh thoảng lại cho mớ rau, củ khoai. Họ nói là từ ngày có lớp học này, con cái họ dạn dĩ hơn, thích đi học hơn.
Nói chung, cái hành trình này tuy cực mà vui. Mình thấy mình học được nhiều thứ, nhất là sự kiên nhẫn và cách yêu thương con người một cách chân thật nhất. Quan trọng là mình bắt đầu làm, dù nhỏ thôi, rồi từ từ mọi thứ sẽ tốt hơn. Tôi vẫn đang tiếp tục công việc này, cuối tuần lại xách ba lô lên với tụi nhỏ. Hy vọng là sẽ có thêm nhiều người cùng chung tay để tụi nhỏ vùng cao có thêm cơ hội tiếp cận với tiếng Anh.