Chia sẻ chút kinh nghiệm học tiếng Anh qua truyện cổ tích Việt Nam của tui nè
Chào mọi người, dạo này thấy nhiều bạn cũng loay hoay tìm cách học tiếng Anh sao cho nó thú vị mà dễ vào. Tui cũng từng như vậy đó, học kiểu truyền thống thấy nó cứ khô khan sao ấy, chữ nghĩa thì nhiều mà nhớ chẳng được bao nhiêu. Thế là tui mới mày mò thử cách này, thấy cũng hay hay nên chia sẻ với bà con.
Đầu tiên là tui nghĩ, sao mình không thử cái gì quen thuộc nhỉ? Truyện cổ tích Việt Nam thì đứa nào mà chả biết, từ Tấm Cám, Cây Khế đến Sọ Dừa. Nội dung mình nắm rõ rồi, nên khi đọc bản tiếng Anh, mình sẽ dễ đoán nghĩa của từ hơn, không bị ngợp. Chứ đùng một cái đọc truyện nước ngoài luôn, nhiều khi không hiểu văn hóa của họ, đọc cũng thấy ngang ngang.

Thế là tui bắt đầu đi tìm. Tìm ở đâu? Tui thì hay mò mẫm trên mạng á, kiếm mấy trang có chia sẻ truyện cổ tích song ngữ Việt – Anh. Hồi đó chưa có nhiều app xịn sò như bây giờ đâu, chủ yếu là mấy trang web cũ cũ thôi. Hoặc là tui kiếm mấy cuốn truyện cổ tích tiếng Việt trước, đọc cho thấm, cho nhớ lại từng chi tiết, rồi mới tìm bản dịch tiếng Anh của chính truyện đó. Quan trọng là phải tìm được bản dịch nào mà nó sát nghĩa một chút, câu cú đơn giản, dễ hiểu cho người mới bắt đầu như tui hồi đó. Chứ gặp bản nào mà dịch hoa mỹ quá, dùng từ bác học quá thì cũng chịu chết.
Rồi quá trình học của tui như này:
- Đọc truyện bằng tiếng Việt trước: Cái này để chắc chắn là tui hiểu hết cốt truyện, nhân vật, tình tiết. Không hiểu tiếng mẹ đẻ thì sao hiểu tiếng Anh nổi, đúng không? Tui đọc kỹ lắm, đọc đi đọc lại cho nhớ.
- Sau đó mới mò sang bản tiếng Anh: Tui đọc từ từ thôi, câu nào không hiểu thì dừng lại, cố gắng đoán nghĩa dựa vào văn cảnh và cái cốt truyện tiếng Việt mình đã nắm. Ví dụ đọc đến đoạn Tấm bị Cám lừa trút hết tép, thì mình biết ngay mấy từ “trick”, “empty basket” nó sẽ liên quan.
- Gạch chân từ mới: Cứ thấy từ nào lạ hoắc là tui lấy bút gạch dưới. Đọc xong một đoạn hoặc một truyện, tui mới lôi từ điển ra tra một lượt. Tui dùng cả từ điển Anh-Việt lẫn Anh-Anh để hiểu sâu hơn. Mà hồi đó chủ yếu là từ điển giấy thôi, tra cũng mỏi tay lắm.
- Ghi chép lại: Tui có một cuốn sổ tay, từ nào hay, cấu trúc nào hay là tui chép lại, kèm theo ví dụ trong truyện luôn. Chép tay nó nhớ lâu hơn là gõ máy đó mọi người.
- Tập đọc to thành tiếng: Cái này giúp luyện phát âm lắm á. Nghe nó hơi ngượng mồm lúc đầu, nhưng quen rồi thì thấy cũng ổn. Đôi khi tui còn tự tưởng tượng mình đang kể chuyện cho con nít nghe nữa cơ, cho nó có cảm xúc.
- Thử kể lại truyện bằng tiếng Anh (theo ý mình): Sau khi đọc và hiểu rồi, tui thử tự mình kể lại câu chuyện đó bằng tiếng Anh, dùng những từ ngữ đơn giản mà tui học được. Kể không hay cũng được, lắp ba lắp bắp cũng được, miễn là mình thực hành. Nhiều khi kể xong tự mình nghe lại còn thấy mắc cười.
Kết quả thì sao? Nói thiệt là tui thấy cách này nó vui hơn hẳn. Vì truyện cổ tích nó gần gũi, nhiều khi đọc bản tiếng Anh mà mình vẫn hình dung ra được khung cảnh, nhân vật rất Việt Nam. Từ vựng thì chủ yếu là những từ thông dụng, kiểu như “once upon a time”, “wicked stepmother”, “kind fairy”, “prince”, “princess”,… mấy từ này lặp đi lặp lại trong nhiều truyện nên dễ nhớ. Cấu trúc câu cũng không quá phức tạp, rất hợp để xây nền.
Tui thấy vốn từ của mình tăng lên từ từ, rồi cách dùng câu cũng tự nhiên hơn. Quan trọng nhất là tui không còn thấy sợ tiếng Anh như trước nữa. Cứ mỗi lần đọc xong một truyện là thấy vui vui, kiểu như mình vừa giải trí vừa học được cái gì đó mới. Dần dần, tui cũng mạnh dạn hơn khi đọc những tài liệu tiếng Anh khác khó hơn một chút.
Nói chung, đây là cách tui tự mày mò rồi thấy nó hợp với mình. Không có phương pháp nào là hoàn hảo cho tất cả mọi người, nhưng nếu bạn nào đang thấy bí quá, học mãi không vào, thì cứ thử xem sao, biết đâu lại tìm thấy “chân ái” trong việc học tiếng Anh thì sao. Quan trọng là mình thấy vui và kiên trì theo đuổi là được! Chứ học mà thấy áp lực quá thì cũng khó mà hiệu quả lắm.