Chào các bố mẹ, hôm nay tôi chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình về việc cho con học tiếng Anh sau giờ học. Nghe thì có vẻ đơn giản, cứ tìm một trung tâm rồi tống con đến là xong, phải không?
Hồi đầu tôi cũng nghĩ thế đấy. Thằng cu nhà tôi, đi học cả ngày ở trường đã oải lắm rồi. Chiều về lại lùa đi học thêm tiếng Anh, mặt nó cứ xị ra. Tôi cũng đăng ký cho nó học ở một trung tâm gần nhà, quảng cáo thì hay lắm, giáo viên bản xứ này nọ. Nhưng được vài buổi là nó bắt đầu tìm cớ thoái thác, lúc thì kêu đau bụng, lúc thì kêu mệt.

Tôi cũng thử đủ kiểu. Trung tâm A, trung tâm B, cô giáo C, thầy giáo D. Tốn không biết bao nhiêu là tiền, mà thấy con nó vẫn cứ ì ra. Nó không hào hứng, học trước quên sau. Tôi cũng stress lắm, không biết làm thế nào.
Sau một thời gian vật lộn, tôi mới ngồi ngẫm lại. Quan trọng không phải là nhồi nhét, mà là tạo hứng thú. Sau giờ học, bọn trẻ con nó cần được chơi, được thư giãn. Mình cứ bắt nó vào khuôn khổ học hành căng thẳng thì phản tác dụng là phải.
Thế là tôi thay đổi chiến thuật. Tôi quyết định không cho nó đi trung tâm nữa, ít nhất là trong giai đoạn này. Thay vào đó, tôi tìm cách lồng ghép tiếng Anh vào các hoạt động hàng ngày của nó một cách tự nhiên nhất.
Tìm cách học mà chơi, chơi mà học
Đầu tiên, tôi bắt đầu từ những thứ nó thích.
- Biến việc học thành trò chơi: Tôi tải mấy cái app học tiếng Anh cho trẻ con, loại có hình ảnh sinh động, có game tương tác. Mỗi ngày cho nó chơi khoảng 15-20 phút thôi, không ép. Thấy nó cũng có vẻ thích thú hơn, tự giác mở ra chơi.
- Xem phim hoạt hình, nghe nhạc tiếng Anh: Nhà tôi thì cu cậu mê hoạt hình. Tôi tìm mấy bộ phim hoạt hình đơn giản, có phụ đề tiếng Anh. Hoặc mở mấy bài hát thiếu nhi tiếng Anh vui nhộn. Cứ để nó nghe và xem một cách vô thức, dần dần nó cũng ngấm được vài từ, vài câu.
- Đọc truyện tranh tiếng Anh: Tôi mua mấy quyển truyện tranh song ngữ Anh-Việt, hoặc truyện tranh tiếng Anh có hình ảnh đẹp. Lúc đầu thì tôi đọc cho nó nghe, chỉ vào tranh, giải thích từ từ. Sau nó cũng tự lấy ra xem.
- Nói chuyện bằng tiếng Anh (dù bập bẹ): Ở nhà, thỉnh thoảng tôi lại chêm vài từ tiếng Anh đơn giản vào lúc nói chuyện với con. Ví dụ như “Good morning!”, “Thank you”, “What’s this?”. Sai cũng được, phát âm chưa chuẩn cũng không sao, miễn là nó quen dần với việc nghe và phản xạ.
- Không đặt nặng điểm số, thành tích: Cái này quan trọng lắm. Tôi không còn săm soi xem con nhớ được bao nhiêu từ, hay ngữ pháp đúng chưa. Cứ để nó thoải mái. Mục tiêu là để nó không sợ tiếng Anh, mà thấy nó là một cái gì đó vui vẻ, thú vị.
Dần dần, tôi thấy thằng bé nó có vẻ thích thú hơn hẳn. Nó không còn coi việc học tiếng Anh là gánh nặng nữa. Thỉnh thoảng nó còn tự bật nhạc tiếng Anh lên nghe, hoặc hỏi tôi từ này từ kia tiếng Anh là gì.
Tất nhiên, mỗi đứa trẻ một khác, không có công thức nào đúng cho tất cả. Nhưng kinh nghiệm của tôi là, cứ làm sao cho con nó thấy vui, thấy thích, thì tự khắc nó sẽ muốn học. Quan trọng là sự kiên nhẫn và đồng hành của bố mẹ.
Chứ cứ ép với nhồi, thì chỉ tốn tiền mà con lại thêm sợ tiếng Anh thôi các bố mẹ ạ. Chia sẻ vậy thôi, hy vọng có ích cho ai đó đang loay hoay giống tôi ngày trước.
