Ừ thì, nói về cái cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 4, nhà nào có con đến tuổi đấy thì kiểu gì cũng phải sắm một cuốn, đúng không? Tôi cũng không ngoại lệ, con bé nhà tôi năm nay lên lớp 4, thế là đầu năm học tôi cũng tất tả đi mua sách cho nó.
Quá trình của tôi thế này:
Đầu tiên, tôi đi ra hiệu sách gần nhà. Mấy hiệu sách lớn thì nhiều lựa chọn hơn, nhưng tôi nghĩ sách giáo khoa thì ở đâu chả giống nhau. Chọn đúng cuốn “Tiếng Anh 4” của Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam, bìa cũng bắt mắt, hình ảnh tươi sáng, hợp với trẻ con.

Mang về nhà, tôi với con bé cùng nhau bọc lại cẩn thận. Xong xuôi, tôi bắt đầu lật giở từng trang, xem nội dung nó thế nào. Nói thật là hồi mình đi học làm gì có sách tiếng Anh đẹp thế này. Sách bây giờ in màu toàn bộ, hình vẽ minh họa cũng nhiều.
Tôi để ý kỹ từng bài học (unit). Mỗi unit thường có mấy phần: từ vựng mới, mẫu câu, bài nghe, bài đọc hiểu ngắn, rồi bài tập. Tôi thử đọc qua vài đoạn hội thoại, thấy cũng đơn giản, xoay quanh các chủ đề quen thuộc như gia đình, trường học, bạn bè, đồ vật.
Con bé nhà tôi thì ban đầu cũng hào hứng lắm. Nó chỉ trỏ vào mấy hình vẽ, rồi cố gắng đọc theo mấy từ mới. Nhưng mà, thú thật là sau vài buổi học ở lớp, cộng thêm tôi kèm thêm ở nhà, tôi bắt đầu nhận ra vài điều.
Thứ nhất, lượng từ vựng trong mỗi bài cũng không ít đâu. Nếu không ôn luyện thường xuyên, bọn trẻ dễ quên lắm. Thế là tôi phải nghĩ cách. Tôi cắt mấy miếng giấy nhỏ, một mặt ghi từ tiếng Anh, mặt kia ghi nghĩa tiếng Việt, rồi cùng con chơi trò đoán từ. Có hôm thì tôi vẽ hình ra, đố con đó là từ gì.
Thứ hai, phần ngữ pháp, tuy đơn giản nhưng nếu không giải thích cặn kẽ thì bọn trẻ cũng khó hiểu. Ví dụ mấy cấu trúc “This is…”, “That is…”, “These are…”, “Those are…”, rồi thì “Can you…?”, “Yes, I can./No, I can’t.” Nghe thì dễ vậy đó, nhưng để con bé hiểu khi nào dùng “this”, khi nào dùng “that” cũng phải lấy ví dụ lên xuống. Tôi toàn phải lấy đồ vật trong nhà ra làm đạo cụ trực quan.
Thứ ba, phần nghe. Sách có kèm đĩa CD (giờ thì toàn file nghe trên mạng). Tôi tải về hết, rồi cho con nghe đi nghe lại. Nhưng mà giọng đọc trong băng đôi khi hơi nhanh, hoặc có ngữ điệu lạ, con bé nghe không kịp. Thế là tôi lại phải ngồi nghe cùng, chỗ nào nó không hiểu thì tua lại, rồi giải thích thêm.
Tôi còn phát hiện ra một điều, là chỉ học trong sách giáo khoa không thì chưa đủ. Để con có hứng thú hơn, tôi phải tìm thêm tài liệu bên ngoài. Nào là mấy video bài hát tiếng Anh cho trẻ con trên mạng, mấy cái app học từ vựng qua trò chơi. Thỉnh thoảng tôi cũng thử nói chuyện với con bằng mấy câu tiếng Anh đơn giản đã học.

Cứ thế, ngày qua ngày, tôi cùng con bé “vật lộn” với cuốn sách tiếng Anh lớp 4. Có lúc nó cũng nản, kêu khó, kêu chán. Những lúc ấy, tôi lại phải động viên, khích lệ, rồi tìm cách học khác cho nó đỡ nhàm.
Đến giờ, sau gần một năm học, con bé cũng đã nắm được khá nhiều từ vựng và mẫu câu cơ bản. Nó có thể tự giới thiệu bản thân, nói về gia đình, sở thích bằng mấy câu đơn giản. Tất nhiên là chưa thể trôi chảy được, nhưng như thế với tôi cũng là một thành công rồi.
Nói chung, cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 4 là một công cụ cần thiết, nhưng nó chỉ là điểm khởi đầu thôi. Quan trọng là cách mình hướng dẫn và đồng hành cùng con như thế nào. Cũng may là tôi kiên trì, chứ không thì cũng bỏ cuộc giữa chừng rồi. Đúng là nuôi con thời nay, cái gì cũng phải học, đến dạy con học cũng phải học lại từ đầu ấy chứ!