Chào cả nhà, hôm nay tôi lại mò lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình đây. Lần này là về việc dạy tiếng Anh lớp 2 Unit 1 cho mấy đứa nhỏ ở nhà. Nói thật là mỗi lần bắt đầu một unit mới với bọn trẻ con lớp 2 là y như rằng có đủ thứ chuyện để kể.
Chuẩn bị tinh thần và giáo án “tự chế”
Đầu tiên, tôi xác định luôn là sách giáo khoa chỉ là cái sườn thôi. Quan trọng là mình phải “chế biến” lại sao cho bọn nhóc dễ tiếp thu mà không thấy chán. Unit 1 thường là mấy cái cơ bản như chào hỏi, giới thiệu tên, mấy câu lệnh đơn giản. Nghe thì dễ nhưng với tụi lớp 2, nhất là những đứa mới làm quen tiếng Anh, thì cũng là cả một thử thách.

Tôi lôi hết “đồ nghề” ra: flashcards tự làm (to, rõ, màu mè), mấy con rối tay, rồi cả list bài hát tiếng Anh thiếu nhi vui nhộn liên quan đến chủ đề nữa. Tôi cũng chuẩn bị sẵn mấy trò chơi vận động nhẹ nhàng để thay đổi không khí.
Buổi học đầu tiên: “Hello” và những gương mặt ngơ ngác
Tôi nhớ buổi đầu tiên, khi tôi giơ tấm flashcard “Hello!” lên và nói to, rõ, kèm theo nụ cười tươi rói, thì cũng có vài đứa đáp lại, còn lại thì cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn. Ôi trời, lúc đấy cũng hơi nản nhẹ.
Nhưng không sao, tôi lấy con rối tay ra, cho nó “nói” Hello với từng đứa. Bọn trẻ con thấy con rối thì thích lắm, đứa nào cũng cười tít mắt rồi cũng ê a “He…lô” theo. Cứ thế lặp đi lặp lại, rồi tôi cho chúng nó đứng dậy, đi vòng quanh và “Hello” với nhau. Cũng mất kha khá thời gian chỉ để thuộc mỗi từ “Hello” đấy.
Tiếp theo là “What’s your name?” và màn giới thiệu “bá đạo”
Sau khi “Hello” đã tạm ổn, tôi chuyển qua “What’s your name?” và “My name is…”. Phần này thì tôi áp dụng trò chơi ném bóng. Tôi cầm quả bóng, hỏi một đứa “What’s your name?”, rồi ném bóng cho đứa đó. Đứa đó bắt được bóng thì phải trả lời “My name is [tên của bé]”, rồi lại hỏi bạn khác và ném bóng đi. Ban đầu thì cũng lộn xộn lắm, đứa thì quên câu hỏi, đứa thì quên câu trả lời, đứa thì ném bóng đi đâu mất.
- Có đứa thì hét toáng tên mình lên thay vì “My name is…”
- Có đứa thì rụt rè, nói lí nhí trong miệng.
- Nhưng cũng có đứa rất dạn, nói to rõ ràng, còn kèm theo hành động nữa chứ.
Tôi cứ kiên nhẫn sửa từng chút một, khuyến khích các con nói. Quan trọng là tạo không khí vui vẻ để chúng nó không sợ sai.
Lồng ghép bài hát và vận động
Trong suốt quá trình dạy Unit 1, tôi luôn cố gắng lồng ghép các bài hát tiếng Anh đơn giản. Mấy bài như “Hello Song”, “What’s Your Name Song” được bật đi bật lại. Bọn trẻ con thích hát lắm, dù có khi hát sai lời tùm lum nhưng chúng nó rất hào hứng. Thi thoảng, tôi lại cho chúng nó đứng dậy làm theo các câu lệnh đơn giản như “Stand up”, “Sit down”, “Clap your hands” để thay đổi không khí, tránh bị ì.
Kết quả sau vài buổi vật lộn
Sau khoảng vài buổi, thì tình hình cũng khả quan hơn nhiều. Mấy đứa nhỏ đã tự tin hơn khi chào hỏi bằng tiếng Anh. Gặp tôi là y như rằng “Hello teacher!” rồi cười toe toét. Hỏi tên thì cũng đa số trả lời được “My name is…” ngon lành.

Kinh nghiệm xương máu của tôi là:
- Kiên nhẫn: Đây là yếu tố quan trọng nhất. Trẻ con học từ từ, không thể vội được.
- Trực quan sinh động: Hình ảnh, đồ vật, rối tay… giúp thu hút sự chú ý của trẻ.
- Trò chơi và bài hát: Làm cho buổi học bớt căng thẳng, trẻ tiếp thu tự nhiên hơn.
- Lặp đi lặp lại: “Repetition is the mother of learning” mà, nhất là với ngoại ngữ.
- Khuyến khích, động viên: Một lời khen nhỏ cũng làm cho bọn trẻ vui và có động lực hơn.
Nói chung, dạy tiếng Anh lớp 2 Unit 1 tuy có hơi tốn công sức ban đầu, nhưng nhìn thấy tụi nhỏ tiến bộ từng ngày thì cũng thấy vui lắm các bác ạ. Cứ từ từ, từng bước một, rồi đâu cũng vào đấy cả thôi. Quan trọng là mình tìm được cách tiếp cận phù hợp với lũ tiểu quỷ nhà mình.