Nói thiệt với mấy bạn, hồi đó tui cũng vật vã lắm với cái vụ học tiếng Anh cơ bản này. Nghe thì có vẻ dễ ợt, kiểu như mấy cái “Hello”, “How are you?”, “I am fine, thank you” là xong. Nhưng mà trời ơi, để mà nói được tự nhiên với hiểu người ta nói gì nó là cả một câu chuyện dài đó.
Hành trình gian nan lúc ban đầu
Lúc đầu á, tui cũng hăng hái lắm. Ai chỉ app nào hay, sách nào tốt là tui cũng lôi về. Nào là Duolingo, nào là English Grammar in Use bản tiếng Việt cho dễ hiểu. Mua cả đống giấy note đủ màu về dán khắp nhà. Quyết tâm hừng hực luôn! Mà khổ nỗi, cái sự hừng hực đó nó chỉ được dăm bữa nửa tháng. Sách thì bụi bám, app thì cả tuần không thèm mở. Cứ thấy chữ nghĩa là mắt nó cứ díu lại, đầu óc thì nó bay đi đâu đâu á.

Tui nhớ có đợt, công ty cử đi một cái workshop nhỏ nhỏ, có mấy ông chuyên gia nước ngoài qua. Trời đất ơi, người ta nói ào ào, tui thì tai ù đặc, mặt nghệt ra như bò đội nón. Đồng nghiệp thì nó gật gù lia lịa, còn mình thì chỉ biết cười trừ cho đỡ quê. Lúc đó mới thấy thấm thía cái sự “dốt” tiếng Anh nó tai hại cỡ nào. Không phải là không muốn học, mà là không biết bắt đầu từ đâu cho đúng, với lại dễ nản quá.
Tìm ra “chân ái” cho việc học
Sau mấy lần quê độ như vậy, tui mới hạ quyết tâm là phải “xử” cho được cái môn này, ít nhất là phải giao tiếp cơ bản được. Tui bắt đầu ngồi ngẫm lại xem tại sao mình thất bại hoài. Thì ra là do mình ôm đồm quá, muốn giỏi liền, muốn nói như gió liền. Với lại, cách học cũ nó chán phèo.
Thế là tui đổi chiến thuật. Đầu tiên là phải tìm được cái gì đó mình thích mà có dính tới tiếng Anh. Tui thì mê coi phim hoạt hình với nghe nhạc US-UK. Vậy là tui bắt đầu từ đó.
- Tui kiếm mấy bộ phim hoạt hình con nít, kiểu như Peppa Pig hay mấy phim của Disney á. Mấy phim đó tụi nó nói chậm, từ vựng đơn giản, dễ nghe cực kỳ. Ban đầu tui bật phụ đề tiếng Việt, coi cho hiểu cốt truyện. Sau đó tui mạnh dạn bật phụ đề tiếng Anh. Rồi từ từ, tui bỏ luôn phụ đề, ráng nghe coi hiểu được nhiêu. Sai thì thôi, có ai cười mình đâu.
- Còn nhạc thì tui chọn mấy bài giai điệu bắt tai, lời lẽ dễ hiểu. Tui lên mạng search lời bài hát, vừa nghe vừa lẩm nhẩm hát theo. Cách này giúp tui học được nhiều từ mới với mấy cấu trúc câu tự nhiên lắm.
Bên cạnh đó, tui cũng không bỏ qua mấy cái cơ bản nhất. Phát âm là một cái cực kỳ quan trọng. Tui lên YouTube, kiếm mấy video dạy phát âm bảng chữ cái IPA, rồi mấy cái âm khó khó mà người Việt mình hay sai. Cứ ngồi trước gương mà tập khẩu hình miệng, nhại theo người ta. Nhìn hơi khùng khùng nhưng mà hiệu quả bất ngờ.
Về từ vựng, thay vì học một danh sách dài ngoằng, tui học theo cụm, theo chủ đề. Ví dụ, hôm nay học về đồ ăn, thì tui tìm mấy từ liên quan tới món ăn, cách chế biến, gia vị. Tui có một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại mấy từ hay cụm từ mới học được. Thỉnh thoảng lôi ra đọc lại. Tui cũng không cố nhồi nhét. Mỗi ngày chỉ đặt mục tiêu học 5-10 từ mới thôi, nhưng mà phải dùng được nó.
Còn ngữ pháp? Nói thiệt là ban đầu tui sợ ngữ pháp lắm. Mấy cái thì, mấy cái cấu trúc câu phức tạp làm tui rối não. Nên tui ưu tiên học mấy cấu trúc câu đơn giản nhất trước: “S + V + O”, “This is…”, “I like…”. Cứ nói đơn giản trước đã, rồi từ từ mình nâng cấp sau. Quan trọng là mình dám nói ra.
Thành quả tuy nhỏ nhưng mà vui
Cứ kiên trì như vậy đó, mỗi ngày một chút. Tất nhiên là cũng có lúc nản, muốn bỏ cuộc. Nhưng mà nghĩ tới mấy lần “quê một cục” trước đây, rồi nghĩ tới việc có thể tự tin hơn khi giao tiếp, là tui lại có động lực. Dần dần, tui thấy mình nghe hiểu được nhiều hơn. Đọc được mấy cái tin tức đơn giản bằng tiếng Anh. Rồi có lần, tui còn tự mình bắt chuyện được với một bạn du lịch nước ngoài để chỉ đường nữa chứ. Trời ơi, cái cảm giác lúc đó nó sướng rơn người!

Giờ tiếng Anh của tui cũng chưa phải là siêu sao gì đâu, vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm. Nhưng ít ra, tui không còn sợ nó nữa. Tui có thể tự tin xem phim không cần phụ đề quá nhiều, đọc hiểu được những email công việc cơ bản, hay đơn giản là cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong môi trường có người nước ngoài.
Nói chung, học tiếng Anh cơ bản nó không phải là chuyện gì quá ghê gớm. Quan trọng là mình tìm được cách học phù hợp với bản thân, và phải thật kiên trì. Đừng có ham hố học cho nhanh, cho nhiều. Cứ từ từ, từng bước một. Tui tin là ai cũng làm được hết á!