Chào mọi người, hôm nay tui xin chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái bài Unit 7 trong sách tiếng Anh lớp 6. Nói thật là ban đầu tui cũng hơi coi thường, nghĩ bụng chắc cũng loanh quanh mấy chủ đề TV, chương trình này nọ thôi, có gì khó đâu.
Bắt đầu thực hành với Unit 7
Thế là tui bắt đầu bằng việc cho cu cậu nhà tui học từ vựng. Mấy từ như “television”, “channel”, “cartoon”, “news”, “game show”,… tui bắt nó chép đi chép lại. Quan trọng là phải phát âm cho chuẩn nữa, nên tui cũng mở mấy cái audio cho nó nghe theo. Xong phần từ vựng, tui chuyển qua ngữ pháp. Unit này hình như tập trung vào mấy câu hỏi kiểu “What’s on TV?”, “What’s your favourite programme?”, rồi thì cách dùng “like + V-ing”. Tui cũng lấy ví dụ, bắt nó đặt câu.
Nhưng mà, mọi chuyện không đơn giản như tui nghĩ. Lý thuyết là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác.
Quá trình thực hành chi tiết và những phát hiện
Tui để ý thấy con tui nó học từ vựng thì cũng nhớ đó, nhưng mà hỏi bất chợt thì lại ậm ờ. Kiểu như học vẹt chứ chưa hiểu sâu. Còn ngữ pháp thì nó cứ lắp ghép một cách máy móc, nói chuyện không tự nhiên gì cả. Ví dụ, tui hỏi nó “What do you like watching on TV?”, nó trả lời rập khuôn “I like watching cartoons” mà mặt không cảm xúc.
Thế là tui bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Tui nhận ra là phải làm cho nó thực tế hơn, gắn liền với cuộc sống hàng ngày của nó.
- Đầu tiên, tui cùng nó xem TV. Nhưng không phải xem cho vui đâu nha. Xem xong một chương trình, tui hỏi nó: “Con vừa xem chương trình gì đó? Tiếng Anh gọi là gì nhỉ?”. Rồi tui gợi ý cho nó dùng mấy từ đã học để miêu tả. Ví dụ, xem thời sự thì mình nói về “news”, xem phim hoạt hình thì nói về “cartoon characters”.
- Tiếp theo, tui biến nó thành trò chơi. Tui hay đố nó: “Đố con biết, chương trình ‘Ai là triệu phú’ tiếng Anh là gì?”. Hoặc là tui miêu tả một chương trình rồi bắt nó đoán tên bằng tiếng Anh. Mấy cái này làm nó hứng thú hơn hẳn.
- Rồi thì, tui khuyến khích nó nói. Không chỉ là trả lời câu hỏi của tui, mà còn tự nó kể về chương trình nó thích, tại sao nó thích. Ban đầu nó còn ngại, nói lắp bắp, nhưng tui cứ kiên nhẫn sửa lỗi, động viên. Quan trọng là tạo không khí thoải mái, không áp lực.
- Tui còn nhớ có lần tui bày trò cho nó làm một cái “TV schedule” (lịch phát sóng) giả tưởng bằng tiếng Anh, liệt kê mấy chương trình yêu thích của nó theo giờ. Nó hí hoáy vẽ vời, ghi chú, trông cũng ra dáng lắm.
Kết quả và cảm nhận
Sau một thời gian áp dụng mấy cách này, tui thấy thằng bé tiến bộ rõ rệt. Nó không còn sợ nói tiếng Anh về chủ đề TV nữa. Từ vựng nó nhớ lâu hơn vì được dùng thường xuyên trong ngữ cảnh cụ thể. Mấy câu hỏi và cấu trúc ngữ pháp nó cũng dùng tự nhiên hơn, không còn kiểu học thuộc lòng nữa.
Nói chung, kinh nghiệm của tui là muốn con học tốt thì đừng chỉ chăm chăm vào sách vở. Phải tìm cách làm cho bài học nó sống động, nó gần gũi. Unit 7 tiếng Anh lớp 6 này, nếu biết cách khai thác, thì cũng thú vị phết đó. Cứ cho tụi nhỏ “nhúng” mình vào thực tế, tự nhiên kiến thức nó ngấm vào lúc nào không hay.
Đấy, chút chia sẻ của một ông bố tự mày mò dạy con học. Hy vọng có ích cho ai đó cũng đang “vật lộn” với tiếng Anh của con cái giống tui. Chúc mọi người thành công!