Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái trang 100 sách tiếng Anh lớp 7. Chuyện là thằng cu nhà tôi mấy hôm trước cứ ôm quyển sách, mặt mày bí xị, hỏi ra mới biết là đang vật lộn với đúng cái trang này.
Ban đầu tôi cũng hơi coi thường, nghĩ bụng chắc lại mấy cái ngữ pháp đơn giản hay từ vựng lặt vặt thôi. Ai dè, lúc cầm sách xem kỹ thì, chà, cũng khoai phết! Không phải là quá khó đến mức đánh đố, nhưng cái cách trình bày với mấy bài tập nó cứ làm sao ấy, con nít nó khó mà tự tiêu hóa được.
Bắt tay vào “gỡ rối”
Thế là tôi xắn tay áo lên, quyết định phải “xử lý” cái trang 100 này cho ra ngô ra khoai. Đầu tiên, tôi cũng thử đi theo lối mòn, tức là đọc lại phần lý thuyết trong sách cho cu cậu nghe, rồi giải thích từng mục một. Kết quả là gì mọi người biết không?
- Nó vẫn ngơ ngác.
- Giải thích xong bài tập mẫu, đến bài tương tự thì lại tắc tị.
- Cảm giác như nước đổ lá khoai, bực mình ghê!
Tôi thấy cách này không ổn rồi. Thằng bé nó không hiểu bản chất vấn đề, chỉ cố nhớ máy móc thôi thì học làm sao được.
Đổi chiến thuật, tập trung thực hành
Sau một hồi loay hoay, tôi nhận ra là cứ giảng lý thuyết suông thì không ổn. Trẻ con tầm lớp 7 chúng nó cần cái gì đó trực quan, dễ hiểu hơn. Thế là tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận:
Bước 1: Phân tích kỹ nội dung. Tôi ngồi xem lại thật kỹ trang 100, xem nó tập trung vào điểm ngữ pháp nào, từ vựng chủ chốt là gì. À, hóa ra là một chút về thì quá khứ đơn với một vài cấu trúc câu hỏi và mấy từ vựng liên quan đến hoạt động hàng ngày, kiểu như “What did you do yesterday?”.
Bước 2: Lấy ví dụ thực tế. Thay vì đọc ví dụ trong sách, tôi bắt đầu lấy những ví dụ gần gũi với nó. Ví dụ, tôi hỏi nó: “Hôm qua con đi đá bóng phải không? Kể bố nghe xem nào.” Rồi từ câu trả lời tiếng Việt của nó, tôi mới lái sang tiếng Anh: “So, you played football yesterday. What time did you play?”. Cái này quan trọng lắm nhé! Nó giúp thằng bé liên kết được kiến thức với thực tế.
Bước 3: Chia nhỏ bài tập. Mấy bài tập trong sách đôi khi nó gộp nhiều yêu cầu, dễ làm tụi nhỏ rối. Tôi chia nhỏ ra, mỗi lần chỉ tập trung vào một kỹ năng: lúc thì chỉ điền từ còn thiếu vào chỗ trống (tập trung vào từ vựng), lúc thì chỉ yêu cầu nó đặt câu hỏi cho câu trả lời cho sẵn (tập trung vào cấu trúc câu hỏi), lúc thì chỉ sắp xếp từ thành câu hoàn chỉnh.
Bước 4: Khuyến khích và sửa lỗi nhẹ nhàng. Mỗi khi nó làm đúng, dù chỉ một phần nhỏ, tôi đều khen “Đúng rồi!”, “Giỏi!”. Sai thì tôi không mắng, mà chỉ hỏi “Con xem lại chỗ này một chút xem, có vẻ chưa ổn lắm nhỉ?” rồi từ từ gợi ý. Tránh làm nó sợ sai, mất tự tin. Sai thì sửa, có gì đâu mà căng.
Bước 5: Lặp đi lặp lại và mở rộng. Sau khi nó nắm được cơ bản rồi, tôi cho nó làm lại mấy bài tập đó nhưng thay đổi chủ ngữ, thay đổi động từ, thay đổi thời gian. Kiểu như, không chỉ “yesterday” mà còn “last week”, “last night”. Cứ thế xoay vòng.
Kết quả bất ngờ
Thật không ngờ, sau khoảng một tiếng đồng hồ vật lộn theo cách mới, thằng cu nhà tôi nó bắt đầu “thấm” dần. Mắt nó sáng lên, làm bài tập cũng nhanh hơn hẳn. Nó bắt đầu hiểu được khi nào dùng “did”, khi nào dùng động từ ở dạng quá khứ. Đến mấy bài cuối cùng trong trang 100, nó tự làm ngon ơ, chỉ hỏi lại tôi một vài chỗ chưa chắc chắn thôi.
Tôi nhận ra một điều, sách giáo khoa dù sao cũng chỉ là công cụ. Quan trọng là cách mình sử dụng công cụ đó như thế nào để phù hợp với con mình. Đôi khi không cần phải làm gì quá cao siêu, chỉ cần kiên nhẫn và tìm đúng phương pháp là được. Với lại, đừng có ép con học theo kiểu nhồi sọ, phải cho nó thấy cái vui, cái ứng dụng được của tiếng Anh thì nó mới hào hứng.
Đấy, chút kinh nghiệm nhỏ của tôi khi “chinh phục” trang 100 sách tiếng Anh lớp 7 cùng con. Hy vọng có thể giúp ích được cho bố mẹ nào cũng đang gặp tình huống tương tự. Chúc các bạn thành công!