Hồi tháng trước thằng cu nhà mình nghịch điện thoại suýt xóa sạch dữ liệu công ty. Chua xót đủ đường. Thế là quyết tâm kiếm cách cho con học mà không cần điện thoại hay máy tính bảng. Cái bài viết về chương trình học tiếng anh miễn phí cho trẻ em này chính là kết quả sau 3, 4 ngày mình vật vã nghĩ cách.
Mình làm cái gì trước tiên?
Lôi hết đồ nghề cũ ra là chai lọ, bìa carton, giấy màu, bút dạ tụi nhỏ hay dùng. Nghĩ là làm bộ thẻ học từ cơ bản, kiểu “con mèo”, “quả táo” ấy. Cái khổ là vẽ xấu như gà mờ. Con nhìn thẻ hình con chó cứ bảo “Ba ơi, con sói!”. Thua!

Chuyển sang mẹo khác. Ra tiệm sách cũ lượn đồ. May quá, vớ được mấy quyển truyện tranh song ngữ cũ kỹ nhưng hình đẹp, giá rẻ bèo. Mang về ngồi cặm cụi:
- Cắt rời từng trang truyện ra
- Dán vào mấy tờ bìa cứng cho chắc
- Lấy bút dạ ghi to chữ tiếng Anh và tiếng Việt bên dưới
- Lỗi tay đập nước vào, chữ nhòe hết cả mấy trang
Vật vã với đồ handmade
Xong phần “tài liệu”, đến phần dạy. Mình lên kế hoạch mỗi sáng 15 phút, chơi trò đố vui với con bằng bộ thẻ tự chế. Ngày đầu tiên, con hào hứng lắm. Được 3 phút thì nó chán, lật thẻ hình cái bàn rồi úp xuống đất làm đường cho xe đồ chơi chạy. Trời ơi!
Đêm đó ngồi suy nghĩ. Mình quay lại clip vui thiếu nhi tiếng Anh trên mạng, nhìn cách họ dùng đồ vật quen thuộc trong nhà để học. Thế là sáng hôm sau, không dùng thẻ nữa. Mình bế con vào bếp, chỉ cái thìa:
- Mình nói “Spoon!” thật to
- Rồi vỗ tay khi con bập bẹ nói theo
- Lôi hết nồi niêu xoong chảo ra bày bừa
- Kết hợp làm trò hề vớ vẩn “cái nồi cười haha”, con cười như nắc nẻ
Thành quả cũng ra gì đấy
Kiên trì tầm 1 tuần như vậy, mỗi ngày 10-15 phút vào giờ con tỉnh táo nhất. Thật bất ngờ, tự nhiên con chỉ vào cái chén cơm buổi trưa kêu “Bơt!” (Bowl). Mẹ nó ngồi cạnh cứ há hốc mồm. Mình lúc đấy phấn khích muốn xỉu.
Kinh nghiệm xương máu rút ra:
- Tận dụng đồ thật luôn tốt hơn cái hình vẽ xấu mù mình làm
- Chỉ cần vui vẻ là được, đừng quá ép nó phải nhớ ngay
- Kiên nhẫn là chìa khóa chứ mấy ngày đầu tưởng đổ sông đổ bể
Giờ thì buổi sáng nào mở tủ lạnh cũng nghe thằng nhóc la “Mình! Mình!” (Milk) để đòi sữa. Có điều nó chưa phân biệt được “Mình” (Milk) với “Bớ” (Bottle) đâu, cứ đưa cái bình không không cũng kêu “Mình!” thôi. Chậc, đành hẹn bữa khác nghiên cứu tiếp vậy.