Sáng nay ngồi uống cà phê tự nhiên thấy nhói tim, vì thằng cu Bin học tiếng Anh kiểu ú ớ như con két suốt mấy tháng rồi. Chán luôn mấy cái app ABC Mouse, học thấy bảo hay mà vô coi hoài chữ “apple” vẫn đọc thành “a bóp”. Thôi mình tự làm luôn cho lành.
Lục sục chuẩn bị đồ nghề
- Trước tiên xúc chó ra góc sân, giữ cho con nhỏ khỏi quậy
- Mở Google dịch sẵn trên điện thoại (lỡ có từ mới chưa kịp nhớ)
- Lấy đống giấy A4 trắng phếch ngày xưa in tài liệu cũ – hoàn hảo để vẽ flashcards
Tay cầm bút dạ màu run run vì 10 năm rồi chưa vẽ con heo bao giờ. Cái hình con chó thành giống con cáo, con mèo như chuột cống nhưng kệ. Quan trọng là màu đỏ cho đồ ăn, màu xanh cho đồ chơi. Đứa nhóc thấy thế chạy vô chỉ trỏ: “Mẹ ơi con mèo bị dị dạng!”

Chiêu thức độc đáo của mình:
- Quy tắc số 1: Không ngồi vào bàn học. Nằm lăn ra sàn nhà cho đứa nhỏ tưởng đang chơi
- Quy tắc số 2: Tráo flashcard như đánh bài tiến lên – lúc thì vô tình lộ hình, lúc giấu sau lưng
- Quy tắc số 3: Sai ngay lập tức thưởng bim bim, đúng thì nhảy cẫng lên hét “tuyệt vời con yêu”
Đến lúc dạy từ “jump”, cả hai mẹ con nhảy như tôm tươi trên nệm. Bà ngoại đi qua nhìn méo mặt: “Trời đất cót két, cái nệm này mới mua tuần trước đấy!”. Được 20 phút thằng bé bật ra câu “Mommy, I’m hungry” ngon quá trời. Xúc động muốn khóc mà phải nhịn, sợ con tưởng làm sai.
Quả đắng không ngờ tới
Đang sung sướng thì nó đòi học cả tiếng đồng hồ. Cái đầu nặng như đeo đá, giọng khản đặc vì phải cười nói giả lả. Tối nằm đếm công đầu: phát âm sai mấy từ bét nhè, mất công bỏ học bơi chiều nay, còn phải đổ rác nhờ ông hàng xóm… Lúc cho con ăn cháo, nó bỗng nói “Yummy cháo cá” – trời đất ơi cái từ “yummy” dạy nãy giờ nào có nhắc!
Áp dụng chiêu mới
Sáng sau liều mạng tải thử app Cambly, mời ông giáo viên Philippines dạy thử 30 phút. Lúc đầu run vì sợ nói chuyện với Tây, ai ngờ ổng cười như mùa đấu rồi gọi “Hello Bin!”. Đứa nhỏ giật mình dính ngay vào màn hình. Khác chiến thuật xưa giờ: giáo viên lấy chú gấu bông ra chơi trốn tìm, dùng flashcard điện tử có âm thanh con vật kêu…
Đến giờ tối nhớ lại thì ngỡ ngàng: không cần kế hoạch dạy, không chuẩn bị flashcards, không giọng nói méo mó bắt chước con vịt kêu. Quan trọng hơn – 30 phút đó mình ngồi chén chè trong bếp rồi lên phòng ngủ trùm chăn ngủ! Cái giá 65k nhưng xét công sức thì rẻ bèo. Sáng nay thằng bé gọi “Mommy, milk!” là biết đã thành công rồi. Ngồi viết bài này xong tính luôn kế hoạch tuần sau: giảm xuống còn 3 buổi flashcard tự làm, 2 buổi “thả” cho giáo viên dạy!