Sáng nay lướt mạng thấy mấy bé Tây nói tiếng Anh như gió, tự dưng nghĩ đến thằng cu nhà mình. Nó học trường công, tiếng Anh toàn điểm 5 điểm 6, chán. Thế là cắm mặt ngay vào máy tính quất luôn cái chủ đề này cho nó.
Vật lộn tìm tài liệu
Đầu tiên mở Google gõ “mẫu hội thoại tiếng Anh cho trẻ”. Trời ơi, toàn tài liệu khô như ngói, toàn chữ là chữ. Trang đầu tiên toàn PDF dày cộp, nhìn đã phát ngán. Qua trang hai thấy có mấy trang dạy tiếng Anh online tuyên bố “miễn phí”, đăng ký xong mới biết nó khóa học lại đằng sau mấy cái coupon. Chán nản tắt máy đi pha cà phê.

Vỡ lẽ với giấy nháp
Ngồi ậm ực cà phê chợt nhớ hồi xưa đi dạy gia sư. Móc trong ngăn kéo tìm ra tập giấy nháp cũ, cầm bút bi xanh đỏ lên vẽ bậy. Viết đại vài chủ đề đơn giản:
- Khi con đói bụng thì chém gì với ba mẹ
- Ra sân chơi gặp bạn thì nói cái gì
- Đi siêu thị mua đồ ăn vặt thì thế nào
Xong rồi lôi thằng cu ra thử. Nó đang xem YouTube, miệng còn dính kẹo mút. Đưa mẩu giấy “I want pizza” với hình cái bánh vẽ nguệch ngoạc. Thằng bé cầm tờ giấy nhìn mình chằm chằm: “Bố ơi, giờ con đói bụng thiệt nè”. Cười xỉu luôn!
Biến thành trò chơi
Chiều tối rủ nó chơi trò “siêu thị mini”. Dọn bàn học làm quầy thanh toán, lấy chai nước với gói bim bim để lên bàn. Mình nhập vai bác bán hàng, nó đeo kính giả làm khách Tây. Chỉ mỗi hai câu đơn giản:
- “How much?”
- “Five thousand dong”
Thế mà nó cười như nắc nẻ, chơi đến 5 vòng không chán, lúc còn giả giọng Donald Duck nói chuyện. Mẹ nó ở bếp hét vô: “Hai cha con làm ồn cả nhà!” Cười lăn cười bò.
Rút cuộc thế này
Mấy tờ giấy nháp ngày xưa mới thực sự hữu dụng. Không cần PDF hoành tráng, không cần app hoa lá cành. Cứ lấy tình huống thực tế, vẽ cái gì đó ngộ nghĩnh, biến thành trò chơi. Đúng nghĩa “dạy mà như không dạy”. Tối nay thằng cu còn lẽo đẽo theo hỏi: “Bố ơi mai chơi trò bác sĩ nha bố”. Chẳng thèm nhắc đến cái iPad nữa.