Chào mọi người, nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút về hành trình học tiếng Anh giao tiếp của mình với Langmaster. Nói thật là trước đây, tiếng Anh của tôi tệ lắm, kiểu ú ớ không nói được câu nào ra hồn. Đi làm cũng thấy tự ti, nhiều cơ hội tốt hơn cũng vuột mất chỉ vì cái khoản ngoại ngữ này.
Cũng thử đủ cách rồi, nào là tự học qua app, xem phim không sub, rồi cũng có đi học vài trung tâm nhỏ lẻ. Nhưng nói chung là không ăn thua, học trước quên sau, gặp Tây vẫn cứ là câm như hến. Có lúc nản quá, nghĩ thôi chắc số mình nó không hợp với tiếng Anh rồi.
Đến một hôm, lướt lướt trên mạng thì thấy quảng cáo của Langmaster, cũng có mấy đứa bạn giới thiệu sơ sơ. Ban đầu cũng bán tín bán nghi lắm, nghĩ chắc cũng như mấy chỗ khác thôi, quảng cáo thì lúc nào chả hay. Nhưng mà thôi kệ, tặc lưỡi đăng ký thử một khóa xem sao, coi như cho mình thêm một cơ hội cuối, không thì lại dốt tiếng Anh cả đời à. Lúc đó cũng có chút lo lắng về tiền bạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đầu tư cho bản thân thì không bao giờ lỗ.
Quá trình “vật lộn” ở Langmaster
Đăng ký xong thì được tư vấn lộ trình, rồi xếp lớp. Ôi trời, buổi đầu đi học nó ngợp thật sự. Lớp cũng không quá đông, nhưng mà cái không khí nó khác hẳn mấy chỗ tôi học trước đây. Thầy cô thì năng lượng lắm, nhưng mà mấy cái phương pháp ban đầu lạ hoắc, chưa nghe bao giờ.
- Giai đoạn đầu: Chủ yếu là làm quen với phương pháp Phản xạ toàn thân (TPR) gì đó, rồi học qua các tình huống thực tế. Toàn nói sai, phát âm thì ngọng líu ngọng lô, nhiều lúc thấy ngại kinh khủng. Mấy bạn trong lớp cũng có người khá hơn, có người cũng như mình. Nhưng mà thầy cô thì cứ động viên suốt, sai đâu sửa đó, không có kiểu chê bai gì hết, nên lại cố. Tôi nhớ có lần phát âm từ “comfortable”, tôi cứ đọc thành “com-for-TA-ble”, cô giáo phải uốn lưỡi cho tôi mấy lần mới tạm ổn.
- Luyện phản xạ: Cái này mới gọi là “hành xác” này. Cứ đưa ra tình huống là phải bật ra ngay, không kịp nghĩ tiếng Việt trong đầu để dịch. Ban đầu lắp ba lắp bắp, nói câu trước quên câu sau. Có mấy buổi thực hành theo cặp, tôi với bạn kia cứ nhìn nhau cười trừ vì bí từ. Nhưng mà dần dần, qua mấy buổi thì cũng quen, phản xạ cũng nhanh hơn chút xíu.
- Môi trường thực hành: Langmaster họ cũng hay tổ chức mấy cái câu lạc bộ, mấy buổi offline gì đó để học viên giao lưu. Tôi cũng cố gắng tham gia vài lần. Lúc đầu sợ lắm, nói được câu chào xong là đứng hình. Nhưng mà thấy mọi người cũng thoải mái, có cả giáo viên nước ngoài nữa, họ kiên nhẫn lắng nghe rồi sửa lỗi cho mình, nên dần dần cũng tự tin hơn, dám nói nhiều hơn.
Nói chung là không có chuyện ngồi im nghe giảng đâu. Toàn phải hoạt động, nói, diễn, rồi làm bài tập nhóm nữa. Mệt thì mệt thật đấy, nhiều hôm đi học về là chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng mà công nhận là nó vào đầu hơn là kiểu học chay truyền thống, cứ ngồi chép chép rồi về nhà lại quên sạch.
Kết quả sau một thời gian
Sau khoảng mấy tháng cày cuốc, thì giờ đây tôi cũng tự tin hơn hẳn. Tất nhiên là chưa thể như gió như người bản xứ được, nhưng ít ra gặp người nước ngoài không còn sợ nữa, có thể chém gió vài câu đơn giản, hỏi đường, mua đồ, giới thiệu bản thân các kiểu. Trong công việc, tôi cũng dám nhận mấy email tiếng Anh đơn giản, hoặc tham gia mấy cuộc họp có người nước ngoài mà không thấy run như trước.
Cái quan trọng nhất tôi rút ra là gì? Là phải kiên trì và tìm đúng phương pháp hợp với mình. Langmaster có thể hợp với tôi, vì cái kiểu học năng động, thực hành nhiều của họ. Nhưng cũng có thể không hợp với người khác thích kiểu học trầm hơn. Quan trọng là mình phải thực sự bỏ công sức ra, chứ không có trung tâm nào là phép màu hô biến mình giỏi ngay được đâu. Phải tự giác làm bài tập, ôn lại bài cũ, rồi mạnh dạn tìm cơ hội mà nói.
Đấy, chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của tôi là vậy. Hành trình còn dài, nhưng ít ra cũng thấy có chút tiến bộ để làm động lực. Hy vọng giúp ích được cho ai đó đang loay hoay tìm chỗ học tiếng Anh giao tiếp nhé!