Hôm nay muốn kể cho mọi người nghe chuyện tôi vật lộn tự học tiếng Anh ở nhà. Ban đầu cứ nghĩ đơn giản lắm, ai ngờ…
Mở đầu cái kiểu gà mờ
Chán đời luôn ấy! Mua nguyên lố sách “30 ngày nói như Tây”, về bày la liệt trên bàn. Tôi quyết tâm ngồi cày từ sáng đến đêm, ghi chép đầy 5 cuốn vở. Được 3 hôm thì não như bị đổ bê tông – sáng dậy quên sạch từ vựng hôm trước. Nhìn đống sách vở chỉ muốn đấm vào mặt mình.

Cãi nhau với vợ vì cái loa
Nghe thiên hạ bảo “phải nghe tiếng Anh mọi lúc”, tôi bật Youtube 24/7 cả tuần. Máy nói rè rè “how are you” trên bàn ăn. Mới đến câu “what’s your name” thì vợ tôi hất đổ bát canh: “Cả nhà ăn cơm mà mày cho nghe tiếng ma kêu hả?”. Thế là thằng con khóc, vợ cáu, tôi thì ngượng chín mặt.
Bày trò ép con học theo
Quất sang chiêu “học cùng con”. Mua truyện tranh tiếng Anh về dụ thằng nhóc. Tối đến hai bố con gọi điện thoại hùng hổ: “Daddy, elephant is màu xám!”. Được 2 bữa nó chán, lấy bút xóa tô hết chữ tiếng Anh, vẽ siêu nhân lên sách. Tôi đang bực thì nó còn hất hàm: “Bố học dốt bắt con học nguội!”.
Bí kíp cuối cùng: Tự đấm tự xoa
Cùng đường mới nghĩ ra chiêu này:
- Sáng ngủ dậy ghét vào gương chửi tiếng Anh: “Today… very ugly!”
- Rửa bát thì tự kể chuyện với xà phòng: “Bowl! You… dirty! Clean!”
- Đến tối lôi điện thoại ra quay video tự chửi: “Phuc mày nói như chó sủa!”
Lúc đầu phát âm nghe như bị hóc xương, dần thành quen. Một tháng sau tự nhiên thấy miệng nói được câu dài hơn mà không cần nghĩ. Hôm trước Tây đi lạc hỏi đường, tôi gật gù “Turn left… toilet there… yes yes!”. Ông Tây còn vỗ vai khen “Good!”.
Đúc rút máu xương
Giờ ngồi nghĩ lại mới thấy:
- Sách đắt tiền để cho đẹp nhà, chữ không chui nổi vào đầu
- Nghe ngấm chỉ hiệu quả khi chọn cái mình thực sự thích (tôi giờ toàn xem phim ma Mỹ)
- Cứ nói bậy nói bạ đã, miễn không ngại mở miệng
Tự học như ăn mày đường, phải liều và chịu nhục mới thành. Còn giấu nghề thì… chắc giờ vẫn cười như mếu với Tây!