Tại sao tôi quyết định dạy con học tiếng Anh từ lúc 2 tuổi?
Chào mọi người, tôi là một ông bố bình thường, cứ lúc nào rảnh rỗi là thích chia sẻ cách nuôi dạy con của mình. Tôi nhận ra con tôi cứ bắt đầu nói bập bẹ từ 18 tháng, mà thời nay đi đâu cũng phải học tiếng Anh, chẳng thể để con chịu áp lực như tôi ngày xưa đi học thêm. Thế nên, tôi quyết định lên mạng tìm hiểu các phương pháp nhẹ nhàng. Chương trình không áp lực này tôi nghe đồn rất nhiều, nhưng chả ai nói rõ chi tiết, đành phải tự mày mò thử nghiệm. Mục tiêu của tôi chỉ là con biết vài từ đơn giản thôi, không cần phải thành thạo như người lớn.
Tôi bắt đầu thực hành như thế nào?
Đầu tiên, tôi sắp xếp mọi thứ từ đầu. Hôm đó là sáng thứ bảy, tôi ngồi xuống bàn và lôi ra giấy bút, ghi lại kế hoạch đơn giản:

- Bước chuẩn bị: Tôi chọn mấy bức tranh đồ chơi trong nhà, như con gấu Teddy và quả bóng. Chả có công cụ cao siêu gì, chỉ toàn đồ tự chế: cái gấu cũ xì từ lâu, vài mảnh giấy trắng vẽ hình đơn giản bằng bút chì màu.
- Cách làm: Tôi ngồi cùng con trên sàn nhà, chỉ vào con gấu và nói tiếng Anh “teddy” với giọng vui vẻ, không ép con phải nhắc lại ngay. Mỗi lần như vậy chỉ mất 5 phút, chọn lúc con đang chơi vui, không khi nào con buồn ngủ hay đói bụng.
- Kết hợp trò chơi: Sau vài hôm, tôi nghĩ ra trò chơi giấu đồ vật. Ví dụ, giấu con gấu Teddy dưới gối rồi nói “find teddy”. Con chưa hiểu ngay, nhưng thấy tôi hào hứng thì cũng le té chạy loanh quanh tìm. Lúc con chạm vào gối, tôi lại nói to “teddy” rồi ôm con cười phá lên. Thế là thành một thói quen nho nhỏ.
Gặp khó khăn và tôi khắc phục ra sao?
Không phải mọi thứ dễ dàng như tôi nghĩ đâu. Con tôi đột nhiên chán, quay đi hoặc khóc ré khi nghe tôi nói tiếng Anh. Thế là tôi bối rối lắm, cả tuần đó thấy đầu óc nặng trịch. Mẹ con thì bảo tôi ép con học quá, nhưng tôi đâu có ép? Tôi liền rút kinh nghiệm ngay: đổi sang kết hợp với đồ ăn. Ví dụ, bữa trưa tôi cầm miếng táo lên, nói “apple” rồi cắn một miếng giả vờ ngon miệng. Con thấy thế bắt đầu háo hức, nhìn miệng tôi chăm chú. Lúc sau, con bập bẹ nói “ap-pu” mà phát âm méo mó, nhưng tôi mừng rơi nước mắt.
Kết quả cuối cùng và bài học rút ra
Kiên trì như vậy được hơn một tháng, tôi thấy con nhớ được kha khá từ: không chỉ “teddy” hay “apple”, mà còn “ball” khi chơi bóng. Quan trọng nhất là con luôn cười toe toét, không hề khóc hay sợ như hồi đầu. Tôi không đo lường bằng bài kiểm tra gì cả, chỉ qua ánh mắt vui của con khi nghe tiếng Anh. Từ đó, tôi hiểu rằng dạy con nhỏ nên bắt đầu từ những khoảnh khắc đời thường nhất, không cần hoành tráng hay tốn tiền. Giờ mỗi khi nhắc lại, tôi thấy may mắn vì đã thử nghiệm và rút ra kinh nghiệm từ chính sai lầm của mình.