Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình tự học tiếng Anh của bản thân, một con đường khá là gian nan nhưng cũng có nhiều điều thú vị. Nói thật là ban đầu tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu, tài liệu thì mênh mông như biển vậy đó.
Ban đầu tôi cũng loay hoay lắm
Lúc mới quyết tâm tự học, tôi cũng như bao người, lên mạng tìm kiếm đủ thứ. Nào là “cách học tiếng Anh cho người mất gốc”, “tài liệu tự học tiếng Anh hiệu quả nhất”. Tôi tải về cả đống file PDF, lưu bookmark cả chục trang web, rồi mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp. Nghĩ bụng, có nhiêu đây chắc là đủ xài rồi.

Tôi bắt đầu với việc cố gắng nhồi nhét từ vựng. Mỗi ngày đặt mục tiêu học 20-30 từ mới. Tôi dùng đủ loại app, từ mấy cái flashcard điện tử cho đến những ứng dụng game hóa việc học từ. Rồi tôi chuyển qua cày ngữ pháp. Ôi thôi, cái phần này nó mới thực sự là ác mộng. Mấy cái thì, rồi câu điều kiện, câu bị động, đọc xong muốn rối não luôn.
- Giai đoạn 1: Thu thập tài liệu. Tôi tải rất nhiều sách điện tử, ứng dụng học tiếng Anh như Duolingo, Elsa Speak gì đó. Rồi tham gia mấy cái group chia sẻ tài liệu trên mạng xã hội nữa. Máy tính với điện thoại đầy ắp luôn.
- Giai đoạn 2: Thử nghiệm. Tôi thử học theo kiểu truyền thống, tức là học từ vựng trước, rồi đến ngữ pháp. Có ngày thì tôi mở YouTube xem mấy kênh dạy tiếng Anh, bắt chước họ nói theo.
Nhưng mà, nói thật nhé, cứ thấy nó mông lung làm sao ấy. Học trước quên sau, từ vựng thì nhớ được vài bữa lại đâu vào đấy. Ngữ pháp thì lúc làm bài tập có vẻ hiểu hiểu, đến lúc cần dùng để nói hay viết thì lại chẳng nhớ gì sất.
Rồi đến cái ‘bước ngoặt’ của tôi
Chuyện là hồi đó công ty tôi có một dự án hợp tác với bên nước ngoài. Sếp vỗ vai bảo “Cậu cố gắng trau dồi thêm tiếng Anh đi, có cơ hội đó”. Nghe vậy tôi cũng ham lắm, nhưng mà tiếng Anh của mình thì bập bẹ, đọc tài liệu chuyên ngành còn phải tra từ điển mỏi cả tay, nói gì đến chuyện giao tiếp.
Thế là tôi lao vào học như điên. Sáng sớm ôm sách ngữ pháp, tối về cày phim không sub, cố gắng nghe cho quen tai. Mấy tháng trời mà nói chuyện với đối tác vẫn cứ ú ú ớ ớ, họ nói một tràng dài mình chỉ gật gù rồi cười trừ. Có lần họp online, sếp nhờ tôi trình bày một phần nhỏ, tôi chuẩn bị kỹ lắm, viết ra giấy rồi học thuộc. Đến lúc nói, run quá quên sạch, lắp ba lắp bắp, mặt thì đỏ bừng. Xong vụ đó, tôi thấy nản kinh khủng.
Sau vụ đó, tôi mới nghiệm ra một điều. Quan trọng không phải là mình có bao nhiêu tài liệu, mà là mình dùng nó như thế nào và có kiên trì không.
Thế là tôi thay đổi cách tiếp cận. Tôi không ôm đồm nhiều thứ nữa. Tôi tập trung vào những cái thực sự cần thiết:
- Nghe chủ động: Thay vì xem phim cho vui, tôi chọn những đoạn hội thoại ngắn, nghe đi nghe lại nhiều lần, cố gắng bắt chước ngữ điệu của họ. Tôi tìm mấy kênh podcast đơn giản, phù hợp với trình độ của mình.
- Nói, dù chỉ một mình: Tôi tự tạo tình huống rồi độc thoại. Nghe hơi kỳ cục nhưng mà nó giúp tôi quen với việc diễn đạt ý nghĩ bằng tiếng Anh. Đôi khi tôi còn ghi âm lại để nghe xem mình nói ngô nghê cỡ nào rồi tự sửa.
- Tìm kiếm sự thú vị: Tôi thích nhạc US-UK, nên tôi bắt đầu tìm lời bài hát, vừa nghe vừa hát theo, rồi tìm hiểu ý nghĩa của từ mới trong bài. Đọc truyện tranh song ngữ cũng là một cách hay.
- Không sợ sai: Cái này quan trọng lắm. Trước đây tôi cứ sợ nói sai người ta cười. Nhưng giờ tôi nghĩ, sai thì sửa, có gì đâu. Mình đang học mà.
Tôi không còn đặt nặng mục tiêu phải thuộc bao nhiêu từ hay bao nhiêu cấu trúc ngữ pháp mỗi ngày nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng “sống” với tiếng Anh một chút mỗi ngày. Dù chỉ là 15-30 phút đọc một mẩu tin ngắn, nghe một bài hát, hay xem một video hướng dẫn bằng tiếng Anh.

Kết quả là, dù chưa thể nói là thành thạo, nhưng tôi đã tự tin hơn rất nhiều. Tôi có thể đọc hiểu tài liệu chuyên ngành tốt hơn, nghe các cuộc họp cũng nắm được ý chính, và quan trọng là không còn quá sợ hãi khi phải nói tiếng Anh nữa. Cái dự án đó sau này tôi cũng tham gia được sâu hơn, dù không phải là người chủ chốt nhưng cũng đóng góp được phần nào.
Nói chung là con đường này còn dài, nhưng mà cứ kiên trì và tìm được phương pháp phù hợp với bản thân thì kiểu gì cũng có kết quả, dù ít dù nhiều. Quan trọng là mình thấy vui và có động lực để tiếp tục. Chúc mọi người cũng tìm được cách học hiệu quả cho riêng mình nhé!