Sáng nay thức dậy, thấy thằng cu Bi nhà mình ôm con gấu bông mà nhảy tưng tưng. Chợt nhớ đợt rồi đọc mấy bài về dạy trẻ học tiếng Anh sớm, mình quất luôn cái ý tưởng dạy nó từ vựng theo mấy chủ đề nó thích. Chứ dạy kiểu truyền thống, mở sách ra là nó chạy mất dép.
Lục lọi đồ chuẩn bị
Trước tiên, mình phải lên danh sách mấy chủ đề nó khoái nhất. Đứa nào chả mê đồ chơi với đồ ăn, nên mình chọn luôn hai chủ đề “Đồ chơi” và “Trái cây”. Xong, mình lùng sục khắp nhà nhặt đại mấy món:

- Con gấu bông nó đang ôm
- Quả chuối trong bếp
- Cái ô tô đồ chơi cũ kỹ
- Trái táo mới mua hôm qua
- Con lật đật đặt ở góc phòng
Thế là đủ vật dụng chính chủ.
Thử nghiệm liền tay
Mình ôm cả đống đồ ra trước mặt thằng cu, nó mắt tròn mắt dẹt nhìn. Mình cầm quả chuối lên, chỉ vào nó, nói rõ ràng: “Banana!“. Lặp đi lặp lại chắc ba bốn lần, nó cứ ngơ ngác. Xong mình đưa quả chuối cho nó, bắt nó nói theo “Ba…na…na!”. Ban đầu nó nói ngọng “Nanana”, nghe buồn cười ghê. Nhưng cứ vài lần, nó bắt đầu bập bẹ “Na-na” được rồi.
Thấy nó có hứng, mình chuyển sang món ô tô. Giơ lên: “Car!“. Đứa nào mà chả thích ô tô, nó liền hét “Ca!” nghe đã lắm. Mừng quá, mình ôm nó một cái rồi thưởng luôn cái ô tô cho nó nghịch. Nó cười khúc khích, ôm “Ca” chạy vòng quanh.
Cứ thế, mình luân phiên dạy thêm táo là “Apple”, gấu bông là “Teddy bear”, lật đật là “Tumbler toy”. Dạy một lúc thấy mắt nó bắt đầu lờ đờ, chắc đuối rồi. Mình dừng lại, chỉ ôn lại “Banana” và “Car” thôi. Kết thúc buổi học bằng cách bật bài hát tiếng Anh đơn giản về trái cây cho nó nghe, thế là nó lại nhún nhảy theo, miệng lẩm bẩm “Na-na… Ca…”.
Rút kinh nghiệm vặt
Tối ngồi nhâm nhi ly trà, mình nghĩ lại vài điều:
- Chọn đồ quen mặt là chuẩn nhất: Đứa nhìn thấy cái ô tô hằng ngày, dạy từ “Car” dễ vô đầu hơn cả đống từ lạ hoắc.
- Mỗi lần ít thôi, đừng tham: Ban đầu định nhồi luôn 10 từ, may mà giật mình dừng lại. 2-3 từ một buổi là vừa sức nó rồi.
- Phải có “mồi” dụ khị: Cho nó chơi đồ chơi khi đọc đúng từ, hát hò nhảy múa tưng bừng… Đứa nhỏ thích cái gì vui vẻ nhanh thấy kết quả.
- Lặp như con vẹt là chân lý: Nói đi nói lại, rồi bắt nó nói theo, rồi gặp đồ vật thật là nhắc lại… Nó nhớ dai hơn.
Đâu phải cầu kỳ đồ đắt tiền hay app này nọ. Cái quan trọng là biết lôi kéo con vào trò chơi cùng mình. Lấy đồ chơi yêu thích của nó ra làm đạo cụ, nó học mà như chơi, vừa hiệu quả lại không bị ép. Thằng cu tối nay đi ngủ còn ôm con gấu, thỉnh thoảng thỏ thẻ “Te-ddy…”, nghe mà phì cười.