Chặng đầu: Cuống quýt tìm trung tâm tiếng Anh cho con
Thằng nhóc nhà tớ sắp vào lớp 1, vợ cứ kêu suốt ngày: “Phải đầu tư tiếng Anh cho con ngay từ giờ không là thua bạn thua bè!”. Đúng là tiền đấy, nhưng mình cũng xác định sẵn tinh thần chịu chơi rồi. Thế là hai vợ chồng dắt nhau đi rà khắp các trung tâm quanh quận. Đủ cả, từ chỗ sang chảnh bóng loáng đèn neon đến chỗ ngồi chật như nêm có cái quạt trần quay vù vù.
- Lịch trình thứ 3: Vào chỗ đầu tiên, nhìn bảng hiệu hoành tráng lắm. Tiếp tân nở nụ cười tươi rói, dẫn đi tham quan cả tầng. Phòng nào cũng có TV to đùng, iPad cho trẻ nghịch, còn bể bóng với cầu trượt nữa chứ! Về nhà ngồi tính sơ sơ, học phí một khóa + tài liệu + phí nhập học… tính ra mất nửa tháng lương.
- Lịch trình thứ 5: Sang chỗ thứ hai, nằm trong ngõ hẻm. Phòng học nhỏ hơn, thiết bị cũ kỹ nhưng cô giáo tiếp chuyện rất có tâm. Cô hỏi han đủ thứ về sở thích, tính cách thằng nhóc rồi khoe giáo viên bản ngữ ở đây đã dạy 5 năm. Học phí rẻ hơn nhiều, nhưng lòng vẫn phân vân: “Cơ sở vật chất thế kia thì dạy có hiệu quả?”
Chặng giữa: Mất tiền nhưng con chẳng nói được gì
Sau khi cân đo đủ đường, vợ chồng tớ chọn bỏ tiền vào trung tâm sang xịn. Nghĩ bụng đầu tư cho con thì phải chọn tốt nhất! Thằng nhóc đi học về mặt mày phấn khởi lắm, kể hôm nay chơi trò gì, xem phim gì. Nhưng hỏi: “Hôm nay học được từ gì không con?” thì nó chỉ biết… ú ớ.

Thời gian đầu nghĩ con chưa quen, nhưng mấy tháng sau vẫn vậy. Thậm chí ngồi xem qua camera mới ngã ngửa. Cả buổi, giáo viên Việt thì toàn loay hoay với thiết bị, giáo viên nước ngoài thì ngó lơ mấy đứa không chịu nói. Bọn trẻ hầu hết chỉ mải chơi đồ công nghệ. Tức quá đùng đùng sang trung tâm đòi giải thích. Họ lại đưa lý do: “Chương trình của chúng tôi nhẹ nhàng, chú ý tạo môi trường tự nhiên để các con thẩm thấu…” Một cục tức đầy bụng!
Chặng cuối: Giật mình nhận ra cái gốc quan trọng
Tiếc tiền, nhưng tớ vẫn rút con ra khỏi chỗ đấy. Tự dưng nhớ tới đứa cháu hàng xóm. Nhà nó không cho đi trung tâm xịn, mà gửi cho một cô giáo dạy kèm tại nhà. Cô giáo đó có bằng sư phạm, dạy mười mấy năm rồi. Thằng bé nói tiếng Anh cứ ríu rít cả ngày, đơn giản mà rất tự nhiên. Thế là tớ tìm đến cô, ngỏ ý nhờ dạy thêm cho con. Ban đầu cô ngại vì nhận đủ học sinh rồi, nhưng nghe hoàn cảnh thì đồng ý.
Khác hẳn!
- Chưa đầy tháng, con tự giác lôi sách ra xem, không phải nhắc nhở.
- Nó bắt đầu bập bẹ những câu đơn giản kiểu “Daddy, I’m hungry!”, phát âm rõ và đúng ngữ điệu hẳn.
- Cô giáo nắm rất rõ tính cách từng đứa, luôn biết cách khích lệ và tạo hứng thú.
Giờ thì tớ ngộ ra rồi! Tiền đổ vào cơ sở vật chất? Quảng cáo rầm rộ? Chưa chắc đã tốt bằng một giáo viên giỏi, có cái tâm và phương pháp dạy phù hợp với trẻ. Thằng bé học trong căn phòng nhỏ với bàn ghế cũ và một chiếc bảng đen, nhưng tiến bộ trông thấy. Đôi khi, đồng tiền đi chung với trải nghiệm đắng cay mới khiến mình tỉnh ngộ: Đừng để vẻ hào nhoáng bên ngoài đánh lừa. Cái gốc nằm ở con người.