Mình nhớ rõ lần đầu bước vào trung tâm, đầu óc rỗng tuếch, chẳng biết cái gì. Tiếng Anh với mình lúc đó như cái ngôn ngữ từ hành tinh khác vậy.
Lúc Ban Đầu: Hoàn Toàn Lạc Lối
Ngày khai giảng, mình ngồi co ro góc lớp. Giáo viên nói vài câu chào hỏi đơn giản, mình nghe như vịt nghe sấm, chỉ biết gật gù cho qua. Phát cuốn sách học sinh đầu tiên, nhìn chữ với tranh minh họa mà thấy… tối mắt! Mất gốc thật sự là cảm giác chới với, như đứng giữa biển mà không có phao.

Bắt Tay Vào Học: Từ Những Thứ Nhỏ Nhặt Nhất
Giáo viên bắt đầu không dạy ngữ pháp phức tạp gì đâu. Cô bắt đầu bằng mấy thứ cơ bản nhất:
- Học đánh vần từng con chữ cái: Ngồi trong lớp mà phát âm “A”, “B”, “C”, “D”… ngượng chín cả người, nhưng biết sao giờ? Phải tập lại từ gốc.
- Những câu chào hỏi siêu ngắn: “Hello”, “Good morning”, “How are you?”, “Thank you”. Mỗi ngày lặp đi lặp lại mấy câu này. Cô giáo bảo chỉ cần thuộc lòng trước, hiểu sau cũng được.
- Nghe các file đơn giản, chậm rãi: File audio toàn nói về bạn Tom đi học, bạn Mary ăn cơm… nghe chậm như bò bước mà mình vẫn phải nghe đến 3-4 lần mới bắt được vài từ.
Tuần đầu tiên đi học về là đầu óc quay cuồng. Tưởng đơn giản mà khó phát khiếp. Nhưng cô giáo luôn động viên: “Cứ bấm víu từng bậc thang thôi em, chưa cần nghĩ tới đỉnh cao làm gì”.
Tìm Ra Cách Phù Hợp Với Mình
Sau vài tuần, mình dần tìm ra kiểu học hợp với cái não trống rỗng của mình:
- Học từ theo chủ đề gần gũi: Thay vì nhồi nhét đống từ lộn xộn, mình tập trung học từ về đồ dùng trong lớp, đồ ăn, gia đình… cái gì thấy trước mắt thì học trước.
- Flashcard tự làm bằng hình ảnh: Mua bộ flashcard trắng, một mặt dán hình con mèo, con chó, quả táo… mặt sau viết tiếng Anh. Thỉnh thoảng rảnh lại giở ra lật lật nhìn. Hình ảnh giúp mình nhớ lâu hơn chữ nghĩa khô khan.
- Tập nói… với chính mình trước gương: Buổi tối đứng trước gương, đọc lại mấy mẫu câu đã học trong ngày. Nghe ngượng vô cùng nhưng thấy mồm mình mấp máy thành tiếng, phát âm dần bớt ngọng.
Không Chỉ Ở Lớp: Luyện Mọi Lúc Mọi Nơi
Mình hiểu ra, học ở trung tâm tuần vài buổi thì không đủ. Phải lôi tiếng Anh vào đời thực:
- Xem phim hoạt hình trẻ con tiếng Anh: Truyện đơn giản, lời thoại ngắn, dễ nghe. Bật phụ đề song ngữ lúc đầu, sau quen thì chỉ phụ đề Anh.
- Nghe nhạc US-UK cũ và hát theo: Tìm mấy bài ballad chậm rãi, giai điệu dễ nhớ, dễ hát theo. Không quan trọng hay hay không, chủ yếu để quen với ngữ điệu.
- Dán giấy note khắp nhà: Chỗ tivi dán chữ “TV”, cửa sổ dán “Window”, đồng hồ dán “Clock”… Đi đâu cũng thấy chữ, quen mặt chữ lúc nào không hay.
Kết Quả Nhìn Thấy
Sau khoảng 3 tháng kiên trì:
- Nghe hiểu cơ bản: Người nói chậm, nói câu đơn giản về chủ đề quen thuộc thì mình bắt được ý chính. Trên lớp nghe giáo viên giảng bài dễ hơn hẳn.
- Nói được những câu ngắn, đủ ý: Đã dám giơ tay phát biểu trong lớp dù vẫn hay vấp. Ra ngoài đi mua đồ ở cửa hàng cũng mạnh dạn nói vài câu.
- Đọc hiểu sách giáo khoa dễ dàng hơn: Thấy đoạn văn trong sách không còn là chuỗi ký tự vô nghĩa. Đọc lướt hiểu được nội dung chính.
Quan trọng nhất là không còn thấy sợ tiếng Anh như ban đầu nữa. Biết mình lên được từ con số 0, chắc chắn tiếp tục kiên trì thì sẽ tiến bộ hơn nữa. Đến giờ nhìn lại vẫn thấy quyết định tìm đến trung tâm và cách học chịu khó, thực tế này là đúng đắn cho kẻ mất gốc như mình.