Hôm nay rảnh rỗi ngồi nhớ lại hồi mới vào trung tâm tiếng Anh này dạy. Ngày đầu nhìn mấy học viên mặt đờ đẫn, kiểu gà mất mẹ ấy. Mình hỏi mấy câu cơ bản như “How are you?” thôi mà cả lớp im phăng phắc, nhìn nhau cười trừ. Căng thẳng ghê.
Mò mẫm tìm cách tiếp cận
Tự dưng thấy thương. Đa phần là công nhân, nhân viên quán ăn, mẹ bỉm sữa… Họ đi làm cả ngày, tối đến vừa ngáp vừa đi học. Về phương pháp sẵn có trong sách vở á? Áp dụng vô là y rằng buổi sau vắng hoe. Thấy vậy phải nghĩ cách khác.

- Tuần đầu không đụng sách giáo khoa: Bỏ hết mấy giáo trình dày cộp, đem bản đồ thế giới ra giữa lớp. Chỉ vào từng nước rồi nhờ mấy chị lao công giới thiệu bằng tiếng Việt: “Chị Hai kể em nghe ở Campuchia ăn gì ngon?”. Xong mình mới đọc tên tiếng Anh cho họ nhắc theo.
- Chơi trò trẻ con: Lôi trò chơi nhập vai mua bán ra. Một đứa đóng vai người bán vé xe buýt, đứa khác làm khách du lịch bị lạc đường. Toàn bộ bằng… ra dấu tay chân với vài từ chắp vá. Cười muốn đứt ruột mà tự dưng quên sợ nói sai.
- Viết giấy dán khắp lớp: Thấy cô chủ tiệm tóc hay chần chừ khi nói “mirror” (gương). Thế là cắt bìa cứng dán chữ MIRROR ngay trên gương, REFRIGERATOR trên tủ lạnh. Kiểu gì nhìn cả chục lần/ngày cũng nhớ.
Vấp phải trở ngại to
Tưởng êm đẹp, ai dè giáo viên cũ kêu ầm lên. Ông trưởng phòng đào tạo gọi lên nói như đấm vào mũi: “Bày trò thế có phá nát chương trình không? Bộ sách Macmillan in cả đống tiền kia kìa!”. Còn học viên thì số đông quen kiểu học chép… không hiểu tại sao không giải bài tập ngữ pháp.
Lúc đó nản muốn buông tay lắm. May gặp được chị Tư bán xôi sáng. Chị lóc cóc lên hỏi: “Cô ơi sao hôm nay không chơi trò mua rau?”. Giáo viên hỏi lý do học viên đi muộn thì bà cụ bán vé số nói thật: “Đi làm mệt, tới lớp nghe giảng càng mệt hơn. Giờ học cô hay đùa, tui cười xả stress”. Thế là lại lấy tinh thần, xin cho thử nghiệm thêm 1 tháng.
Cái kết ngỡ ngàng
Sau 6 tháng lũn cũn như vậy, chờ ai cũng ngán thì điều kỳ diệu đến:
- Chị bán xôi nói vanh vách 10 món cháo bằng tiếng Anh do tự nghĩ
- Cậu nhân viên shipper lần đầu dùng app nước ngoài đặt đồ cho khách Tây không cần nhờ vả
- Cụ bà vé số không biết chia động từ nhưng nhớ như in câu: “Please help me buy lottery ticket”
Ừ thì họ vẫn sai be bét ngữ pháp. Nhưng mà đám “gà mất gốc” ấy giờ dám kéo nhau ra phố cử động viên Tây đi lạc. Điều quan trọng nhất mình học được: Đối với người bắt đầu từ con số 0, khơi dậy sự tự tin còn quý hơn bắt chuẩn từng chữ. Đời đâu chỉ toàn những bài thi IELTS!