Tại Sao Tôi Tập Nói Tiếng Anh Kiểu Điên Cuồng?
Hồi năm ngoái, tôi tình cờ đụng độ một ông Tây ở siêu thị. Ổng hỏi đường sang phố cổ. Tôi toát mồ hôi hột, mặt đỏ bừng, tay chân múa may đủ kiểu mà câu chữ nó cứ tắc nghẹn trong họng. Cuối cùng chỉ chỉ tay được cái hướng. Ông Tây cười cảm ơn, nhưng cái nhìn của ông ấy… chạm tự ái vãi. Tôi cảm thấy mình như thằng ngốc.
Về nhà lên cơn. Tức! Tự nhủ tại sao học chục năm trời ở trường, thuộc lòng mấy đống ngữ pháp, xem phim Mỹ không cần phụ đề… mà đến câu đơn giản “Rẽ phải ở cột đèn rồi đi thẳng” cũng không thốt nên lời?

- Bật YouTube lên tìm video dạy phát âm. Gặp ngay một bà giáo Mỹ mặt tươi như hoa, bảo “Hãy nhét ngón tay vào miệng để cảm nhận lưỡi uốn!” Tôi làm theo. Xong, lỡ tay đẩy sâu quá. Sặc sụa, ho sặc sụa, vợ chạy vào tưởng tôi tự tử.
- Mua cái app học nói trên điện thoại. Ngày đầu hăng hái. App khen “Wow! Excellent!” dù tôi đọc “Hello” thành “Hề Lồ”. Lòng vui như ngày Tết. Sang ngày thứ hai, app bắt trả phí. Cạch mặt.
- Quyết định tự kỷ ám thị. Dán giấy note khắp nhà: Tủ lạnh ghi “REFRIGERATOR”, bồn cầu ghi “TOILET”, thậm chí dán lên trán vợ chữ “WIFE”. Vợ nhìn tôi bằng ánh mắt… thương hại, bảo “Anh có cần đi khám tâm thần không?”
Thế là đi vào con đường chiến đấu thực thụ. Mỗi sáng 5h30, cái đồng hồ báo thức nó kêu như chết chóc. Tôi vùng dậy, lôi cái loa bluetooth ra ban công, bật video phỏng vấn người bản xứ lên nghe nhại theo. Lúc đầu nhại như thằng say, ngọng líu ngọng lô, chó hàng xóm nghe sủa theo ầm ĩ. Chắc nó tưởng tiếng chó lạ xâm lược lãnh thổ.
Chưa hết. Đang đi tắm, tôi cũng cầm bàn chải làm micro, giả vờ đứng trên sân khấu TED Talk. “Ladies and gentlemen, today I want to talk about… the importance of brushing teeth!” Bong bóng xà phòng bay lên đầy trần nhà tắm. Thằng con 6 tuổi đẩy cửa vào, há hốc mồm: “Ba ơi, ba đang làm diễn viên hài ở đây à?”
Rồi tôi làm trò điên nhất: tự nói chuyện một mình bằng tiếng Anh. Lúc chờ cơm chín, tôi đứng trước nồi cơm điện, lẩm bẩm: “Hello Rice! You look so hot and steaming today! When will you be ready?” Vợ lắc đầu bỏ đi, lẩm bẩm “Thôi hỏng rồi”.
Khổ luyện được cỡ 3 tháng. Có hôm đi giao hàng (tôi làm thêm shipper tối), gặp ông khách nước ngoài. Tự nhiên mồm nó tuôn ra như suối: “Hello sir! Your address is… let me see… Oh yes! Turn left after the blue building, your house is on the right, white gate!” Ông khách gật gù, còn khen “Wow, your English is very clear!” Lúc chạy xe đi, tay chân run bắn lên vì… sung sướng! Cái cảm giác nó đã vãi!
Tóm lại có khó không? Khó! Khó như leo núi không giày. Nhưng quan trọng nhất là đừng sợ xấu hổ. Sẵn sàng làm trò cười, bắt đầu từ những câu đơn giản nhất. Nghe nhiều rồi tự khắc quen tai. Luyện miệng tới mức méo cả mồm. Và nhớ, đừng tin mấy app khen “Excellent” khi bạn nói chưa đúng. Điều kỳ diệu nó đến từ sự kiên trì… và chấp nhận làm thằng ngốc một thời gian!