Này mọi người, hôm nay mình lôi cuốn sách ngữ pháp cũ ra, nhìn đống quy tắc loằng ngoằng mà phát sợ. Ngán quá đi! Học hoài mà vẫn quên, viết câu vẫn sai be bét. Chán không chịu nổi, mình quẳng sách qua một bên.
Không Chịu Nổi Đường Cũ Nữa Rồi
Mình ngồi suy nghĩ: Sao nhiều năm rồi mà trình ngữ pháp vẫn dậm chân tại chỗ nhỉ? Cứ học hết cái này sang cái nọ, từ thì quá khứ hoàn thành gì đó đến mệnh đề quan hệ rắc rối… rồi thì? Áp dụng vào viết, nói vẫn sai lè ra. Học kiểu cưỡi ngựa xem hoa này vô dụng quá!

Thử Cách Khác: Mổ Xẻ Cái Thường Dùng Trước
Lần này, mình thử quay lại gốc. Mình lôi hết mấy bài viết email, tin nhắn, báo cáo cũ mình đã viết tiếng Anh ra xem. Rồi lục lại mấy đoạn chat, bài post mình đọc nhiều nhất trên mấy group.
Mình bắt đầu gạch chân, đánh dấu những kiểu câu mình thấy lặp đi lặp lại hoài. Kết quả làm mình bất ngờ luôn:
- Kiểu như “I think (that)…” / “It seems like…” để nói ý kiến.
- Kiểu “I need to…” / “Can you…?” để nói yêu cầu.
- Kiểu “Because…” / “So…” để giải thích nguyên nhân, kết quả.
- Kiểu “For example…” / “Such as…” để đưa ví dụ.
- Kiểu hỏi giờ, hỏi đường đơn giản “What time…?” / “How can I…?”.
À thì ra! Trời ơi, cả ngày cứ cắm đầu học mấy thứ cao siêu, hóa ra 90% mấy cái mình cần dùng hàng ngày chỉ xoay quanh cỡ 15-20 cấu trúc cơ bản này là chính! Mấy cái phức tạp kia có gặp, nhưng ít hơn nhiều.
Tập Trung Đào Sâu Mấy “Chốt Chính”
Thế là mình liệt kê hẳn 15 cái cấu trúc “chốt” đó ra một tờ giấy, dán ngay trước bàn làm việc. Lần này, không học lan man nữa. Mỗi ngày chỉ tập trung tối đa vào 1 hoặc 2 cấu trúc thôi.
- Sáng, mình đọc kỹ lại cách dùng nó.
- Trưa, nghĩ ra ít nhất 5 câu ví dụ liên quan đến cuộc sống của mình (kiểu “I think it will rain today” vì trời đang mưa).
- Tối, cố gắng chêm ít nhất 1 câu sử dụng cấu trúc đó khi chat hoặc viết note.
Quan trọng nhất: Mình không cố nhồi hết mọi cách dùng biến thể khó nhằn. Chỉ tập trung hiểu rõ cách dùng cơ bản nhất và hay gặp nhất. Ví dụ với “used to”, mình chỉ cần nói được “I used to play football” là đủ, khỏi lăn tăn mấy cái phân biệt phức tạp với “be used to” vội.
Kết Quả Đã Khác Trước Rất Nhiều
Làm kiểu này được hơn tháng, mình cảm thấy có sự khác biệt rõ rệt:
- Nhớ lâu hơn hẳn vì chỉ có ít thứ, lại dùng đi dùng lại hoài.
- Tự tin hơn khi nói hay viết cái gì đơn giản, vì đã thuộc lòng mấy câu cửa miệng đó rồi.
- Nói trôi chảy hơn vì không bị vướng phải ngữ pháp lạ hoắc mà mình không chắc. Giờ cứ mấy cấu trúc chính này là mình dùng nhuần nhuyễn.
Quan trọng là… không còn chán nữa! Thấy ngay cái mình học được dùng được liền, nên thích thú lắm. Mấy cấu trúc nâng cao hơn, giờ học vào cũng dễ hơn vì đã có nền cái lõi vững rồi.

Tóm lại, bí quyết lớn nhất mình rút ra là: Đừng cắm đầu cắm cổ học theo sách giáo khoa từ đầu đến cuối. Bắt đầu bằng cách khoanh vùng lại mấy cái cốt lõi thường xài nhất. Cắn sâu vào đó trước. Thành thạo rồi, xây dựng lên dễ hơn nhiều, và quan trọng là không nản! Cứ thử đi, rất đáng đó!