Sáng nay lúc ăn sáng với con, bé nhỏ nhăn mặt hỏi “Bố ơi sao từ này khó đọc quá vậy?” mà mình chỉ biết cười trừ. Thật tình con học bảng chữ cái tiếng Anh cả tháng nay mà cứ lộn xộn hoài, chữ b với d còn phân vân. Mình nghĩ bụng “phải làm gì chứ không để thế này được”.
Tìm cách giúp con không chán học
Thứ bảy mình ra chợ sách, mò mẫm hơn tiếng đồng hồ tìm mấy quyển truyện tranh song ngữ màu sắc rực rỡ. Về nhà bày trò chơi “bố đọc tiếng Việt, con dịch sang tiếng Anh”. Lúc đầu bé chỉ cười khúc khích nhìn hình, dần dà thấy miệng lẩm nhẩm theo từ đơn “cat… fish…”. Tối đó con chủ động khoe với mẹ: “Con biết nói con mèo rồi nè!”

Lồng ghép học vào sinh hoạt
Sáng chủ nhật mình làm khoai tây chiên, nhân tiện chỉ cái chai dầu ăn:
“Đây là cooking oil, con nói theo bố nè”. Bé líu lo bắt chước thành “cúc-king ồi” nghe buồn cười mà mắt sáng lấp lánh. Từ đó cái gì trong bếp cũng biến thành giáo cụ:
- Trứng gà – chicken egg
- Cái muỗng – spoon
- Ngọt quá – so sweet!
Có lần đang ăn tối bé tự nhiên reo “Daddy, more rice please!” khiến cả nhà ngỡ ngàng.
Cái kết bất ngờ sau 3 tháng
Hôm qua đón con ở trường, cô giáo kéo mình sang góc kể nhỏ: “Bé nhà anh dạo này tự tin lắm, hát tiếng Anh cả lớp cùng vỗ tay”. Tối về thử bật bài “Head Shoulders Knees and Toes”, bé đứng dậy nhảy tưng bừng hát rõ từng từ. Mình lặng người nhìn con gái nhỏ vừa hát vừa chỉ đúng các bộ phận cơ thể, nước mắt cứ rưng rưng.
Giờ đây mỗi tối con đều kéo tay bảo “Daddy, học nữa đi!”. Kinh nghiệm đắt giá nhất mình rút ra là: Học qua chơi, học qua những điều con thích, thì tiếng Anh tự nhiên thành niềm vui chứ không phải cực hình. Khoảnh khắc con bé hồn nhiên coi tiếng Anh như trò chơi, mới thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.