Chào mọi người, dạo này nhiều phụ huynh hỏi tôi vụ này lắm, nhất là mấy nhà có con đang tuổi cấp 2, cái tuổi dở dở ương ương, bảo học thì như nước đổ đầu vịt. Nên chọn chỗ nào cho con học tiếng Anh đây? Tôi cũng từng đau đầu y chang.
Thằng cu nhà tôi hồi đó cũng vậy. Lớp 6, tiếng Anh ở trường thì làng nhàng, về nhà thì cắm mặt vào game. Tôi cũng sốt ruột, muốn tìm cho nó một chỗ học thêm để cải thiện. Nghe người này người kia mách, tôi cũng lặn lội đi tìm hiểu mấy chỗ.

Ban đầu, nghe quảng cáo rầm rộ, tôi cũng cho nó đến mấy trung tâm tiếng Anh lớn có tiếng. Nghĩ bụng, chắc uy tín, giáo viên xịn. Ai dè…
- Lớp thì đông, phải hơn 20 đứa một lớp. Cô giáo khó mà quan tâm hết được. Thằng bé nhà tôi vốn nhát, chả dám giơ tay phát biểu bao giờ.
- Chương trình học thì nặng ngữ pháp, toàn bắt làm bài tập trên giấy. Thằng bé nó kêu chán, học như trả bài, về nhà hỏi lại thì ú ớ.
- Đi được vài buổi là nó tìm cách thoái thác, kêu mệt, kêu không hiểu. Tiền thì đóng rồi, xót hết cả ruột gan. Mà ép nó đi học thì mặt nó cứ xị ra, tội nghiệp.
Sau đợt đó, tôi cũng thử tìm gia sư gần nhà. Nghĩ là 1 kèm 1 sẽ ổn hơn, sát sao hơn. Cũng có tìm được một bạn sinh viên năm cuối trường ngoại ngữ. Bạn ấy nhiệt tình lắm, nhưng mà kinh nghiệm với bọn cấp 2 còn non. Dạy được một thời gian thằng bé cũng không tiến bộ mấy. Chủ yếu là làm bài tập trong sách giáo khoa thôi, giao tiếp thì gần như không có, mà cái mình cần là nó phải nói được cơ.
Nói thật là lúc đó tôi cũng nản lắm. Tiền mất mà con thì vẫn dậm chân tại chỗ. Cứ nghĩ đến chuyện học tiếng Anh của nó là tôi lại thở dài.
May sao, có lần ngồi cà phê với một chị bạn, chị ấy cũng có con trạc tuổi con tôi và học tiếng Anh khá tốt. Chị kể đang cho con học ở một trung tâm nhỏ hơn, không quảng cáo nhiều nhưng giáo viên rất có tâm và phương pháp dạy phù hợp với lứa tuổi này. Tôi cũng bán tín bán nghi, vì nghe “trung tâm nhỏ” thì hơi rén, sợ không chất lượng. Nhưng thôi, còn nước còn tát, cứ thử đến tìm hiểu xem sao.
Vậy chỗ đó có gì mà “thần thánh” vậy?
Thực ra cũng chẳng có gì cao siêu đâu mọi người. Lúc tôi đến tìm hiểu, tôi thấy thế này:
- Sĩ số lớp ít: Một lớp chỉ tầm 10-12 bạn thôi. Cái này tôi ưng liền. Ít học sinh thì giáo viên mới bao quát được hết, con mình có nhiều cơ hội tương tác, thực hành hơn.
- Giáo viên nhiệt tình, hiểu tâm lý: Tôi có ngồi dự thính một buổi. Cô giáo người Việt nhưng phát âm chuẩn, mà quan trọng là cô biết cách làm cho buổi học vui vẻ, không khí thoải mái. Học sinh được khuyến khích nói, sai thì sửa nhẹ nhàng. Con tôi nó thích đi học hẳn, không còn mè nheo như trước.
- Tập trung vào giao tiếp và phản xạ: Họ không nhồi nhét ngữ pháp khô khan. Ngữ pháp vẫn dạy nhưng lồng ghép khéo léo vào các hoạt động nói, trò chơi. Thằng bé dạn dĩ nói tiếng Anh hơn hẳn, dù còn sai chỗ này chỗ kia nhưng nó không sợ nữa.
- Môi trường thân thiện: Các bạn trong lớp cũng sàn sàn tuổi nhau, dễ kết bạn, tạo động lực học tập. Trung tâm cũng hay có mấy hoạt động ngoại khóa nhỏ nhỏ, vui lắm.
Sau khoảng 3 tháng học ở đó, tôi thấy thằng cu nhà tôi thay đổi rõ rệt. Nó tự tin hơn khi nói tiếng Anh, điểm ở trường cũng cải thiện. Quan trọng nhất là nó không còn sợ học tiếng Anh nữa, mà còn tỏ ra thích thú.
Đấy, kinh nghiệm của tôi là vậy đó. Nên là, khi tìm chỗ học tiếng Anh cho con cấp 2, tôi nghĩ mọi người đừng chỉ chăm chăm vào mấy cái tên to đùng hay học phí đắt đỏ. Cái quan trọng nhất là tìm được một nơi phù hợp với tính cách và cách học của con mình. Con mình nó có thích không, có thấy vui khi học không, đó mới là mấu chốt.

Cứ mạnh dạn cho con học thử vài buổi xem sao, nếu trung tâm có chính sách đó. Hoặc ít nhất là đến tận nơi tìm hiểu, nói chuyện với giáo viên, xem cơ sở vật chất. Hỏi han kỹ về phương pháp dạy. Quan sát xem con mình có thích thú không khi được kể về chỗ học đó. Chứ ép nó học chỗ nó không thích thì tiền mất tật mang, con thì càng ngày càng sợ tiếng Anh, khổ lắm.
Đôi khi mấy chỗ nhỏ nhỏ, không nổi đình nổi đám nhưng có tâm, có phương pháp hay lại là “chân ái” đấy. Chúc các bố mẹ tìm được chỗ học ưng ý cho con mình nhé!