Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về cái vụ dạy tiếng Anh cho bọn học sinh cấp 2. Nói thật là cũng lắm chuyện bi hài, nhưng mà vui.
Bắt đầu từ đâu và chuẩn bị những gì?
Ban đầu, tôi cũng hơi hoang mang. Mấy đứa cấp 2 thì nó khác cấp 1, không thể chỉ dạy mấy bài hát ABC được nữa rồi. Tôi bắt đầu bằng việc xem lại sách giáo khoa của chúng nó. Ừ thì cũng có ngữ pháp, từ vựng theo chủ đề các kiểu. Nhưng mà sách giáo khoa thì, các bạn biết đấy, nó hơi khô khan.

Thế là tôi phải tự mình tìm thêm tài liệu. Nào là mấy cái trò chơi tiếng Anh đơn giản, mấy cái video ngắn vui vui trên mạng (tất nhiên là phải lọc kỹ nội dung). Tôi còn chuẩn bị thêm cả tranh ảnh, flashcard tự làm nữa. Mục tiêu của tôi là làm sao cho chúng nó thấy tiếng Anh không phải là một môn học đáng sợ.
Quá trình thực tế: Vừa dạy vừa “dụ”
Buổi đầu tiên, tôi không dạy gì nhiều. Chủ yếu là làm quen, hỏi han xem chúng nó thích gì, ghét gì, có đứa nào mê game không, đứa nào thích xem phim hoạt hình không. Từ đó mình mới có cớ để lồng ghép tiếng Anh vào.
Phần ngữ pháp thì đúng là xương xẩu. Cứ giảng chay thì y như rằng một lúc sau là có đứa ngáp, đứa gãi đầu. Tôi phải nghĩ cách. Ví dụ, dạy thì hiện tại đơn, thay vì chỉ viết công thức S + V(s/es), tôi cho chúng nó kể về thói quen hàng ngày của mình, của bạn bè, của bố mẹ. “My mom cooks dinner every day.” “I play soccer after school.” Cứ thế, chúng nó vừa nói được, vừa nhớ cấu trúc.
Với từ vựng, tôi hay dùng trò chơi. Chia nhóm ra thi xem ai tìm được nhiều từ về chủ đề “gia đình” hay “trường học” hơn. Hoặc là trò “đoán từ” qua hành động. Mấy đứa nhỏ thích mấy cái này lắm, học mà như chơi vậy.
- Cho nghe nhạc tiếng Anh rồi điền từ còn thiếu.
- Xem đoạn phim ngắn rồi kể lại nội dung bằng tiếng Anh (dù là vài câu đơn giản cũng được).
- Tập cho chúng nó nói chuyện theo cặp, chủ đề đơn giản thôi, như “What’s your favorite food?”
Có một cái khó nữa là làm sao để chúng nó chịu nói. Nhiều đứa biết nhưng không dám nói, sợ sai. Tôi phải động viên liên tục: “Cứ nói đi, sai thầy/cô sửa, không sao hết.” Rồi tạo không khí thoải mái, ai nói cũng được khen, dù chỉ là một chút tiến bộ nhỏ. Thỉnh thoảng tôi còn cố tình nói sai vài câu đơn giản để xem chúng nó có phát hiện ra không, rồi khuyến khích chúng nó sửa lỗi cho tôi. Tụi nó khoái chí lắm khi được “dạy lại” thầy cô.
À, còn vụ phát âm nữa. Cái này cũng phải kiên trì. Tôi hay cho chúng nó nghe người bản xứ nói, rồi bắt chước lại. Mở mấy cái clip ngắn có phụ đề, cho chúng nó đọc theo. Sai thì sửa từ từ, không vội được.
Kết quả và những điều rút ra
Sau một thời gian, tôi thấy bọn nhỏ tiến bộ rõ rệt. Từ mấy đứa rụt rè, giờ đã dám mạnh dạn phát biểu, dám nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh (dù vẫn còn lúng túng). Quan trọng nhất là chúng nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa, thậm chí còn tỏ ra thích thú.

Dạy học sinh cấp 2 tiếng Anh, theo tôi, quan trọng nhất là sự kiên nhẫn và sáng tạo. Phải hiểu tâm lý của chúng nó, biết chúng nó thích gì, sợ gì để có cách tiếp cận phù hợp. Đừng ngại thử nghiệm những phương pháp mới, miễn sao hiệu quả và làm cho bọn trẻ hứng thú là được.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đó, tôi vẫn thấy vui. Đúng là một trải nghiệm đáng nhớ!