Chào các bác, hôm nay tôi xin chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình trong cái vụ cho bọn trẻ con cấp 2 nhà tôi học tiếng Anh. Nói thật là cũng lắm gian truân chứ không phải đơn giản đâu.
Hành trình bắt đầu từ đâu?
Thì là hồi thằng cu lớn nhà tôi bắt đầu vào lớp 6. Ở trường thì cũng có học tiếng Anh đấy, nhưng mà tôi thấy nó cứ học vẹt thế nào ấy. Về nhà hỏi từ này nghĩa là gì thì ậm ừ, ngữ pháp thì lơ mơ. Quan trọng nhất là nó chả có hứng thú gì cả. Cứ đến giờ học tiếng Anh là mặt nó lại xị ra. Tôi nghĩ bụng, cứ thế này thì gay go, sau này tiếng Anh quan trọng lắm.

Thế là tôi quyết định phải tự mình vào cuộc. Đầu tiên, tôi cũng mò mẫm đủ kiểu. Mua sách tham khảo này, rồi tải mấy cái ứng dụng học tiếng Anh về cho nó thử. Nhưng mà được dăm bữa nửa tháng là nó lại chán. Sách thì dày cộp, toàn chữ là chữ, nhìn đã thấy ngán. App thì lúc đầu còn hào hứng, sau thì cũng vứt xó.
Thay đổi phương pháp, tìm cái gì vui vui
Tôi nhận ra là cứ ép nó học theo kiểu truyền thống thì không ăn thua. Bọn trẻ giờ nó thích cái gì phải vui, phải có tương tác. Thế là tôi bắt đầu thay đổi chiến thuật.
- Tìm truyện tranh song ngữ: Tôi lượn mấy nhà sách, tìm mấy cuốn truyện tranh đơn giản, có cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh. Ban đầu thì nó chỉ đọc tiếng Việt thôi, nhưng tôi cứ khuyến khích, “Con thử đọc xem câu tiếng Anh này người ta nói gì, có giống truyện tranh con hay xem không?”. Dần dần nó cũng tò mò, bắt đầu để ý.
- Xem phim hoạt hình, nghe nhạc tiếng Anh: Cái này thì bọn trẻ khoái rồi. Tôi chọn mấy phim hoạt hình có phụ đề tiếng Anh, lời thoại đơn giản. Hoặc mấy bài hát thiếu nhi tiếng Anh có giai điệu vui nhộn. Cứ bật cho nó nghe, xem hàng ngày. Mưa dầm thấm lâu các bác ạ. Nó không học trực tiếp nhưng mà tai nó quen dần với ngữ điệu, cách phát âm.
- Học từ vựng qua hình ảnh, trò chơi: Thay vì bắt nó ngồi chép một danh sách từ mới dài ngoằng, tôi thử tìm mấy cái flashcard có hình ảnh minh họa sinh động. Hoặc là chơi trò đoán từ, nối từ với hình. Cứ làm sao cho nó thấy việc học từ mới như một trò chơi thôi.
- Nói chuyện đơn giản hàng ngày: Thỉnh thoảng, tôi cũng cố gắng chêm vài câu tiếng Anh đơn giản vào cuộc nói chuyện hàng ngày. Ví dụ như “Good morning con trai!”, “What are you doing?”, “Let’s eat dinner!”. Ban đầu nó cũng ngơ ngác, nhưng dần dần cũng hiểu và bắt chước theo. Đừng sợ sai, cứ nói đã.
Kết quả ban đầu và những điều chỉnh
Sau một thời gian áp dụng mấy cái “chiêu” này, tôi thấy thằng cu nhà tôi có vẻ đỡ sợ tiếng Anh hơn. Nó bắt đầu chủ động hỏi “Mẹ ơi, từ này đọc thế nào?”, “Câu này nghĩa là gì?”. Điểm số ở trường cũng cải thiện hơn chút. Quan trọng là nó không còn coi việc học tiếng Anh là một gánh nặng nữa.
Tất nhiên là cũng có lúc nản lắm các bác. Có những hôm nó lười, không chịu hợp tác. Những lúc đấy thì tôi cũng không ép. Tôi nghĩ là việc học nó phải tự nguyện, phải có hứng thú thì mới vào. Cứ từ từ, kiên trì thôi. Mình cũng phải làm gương, thỉnh thoảng cũng ngồi học cùng nó, hoặc cho nó thấy mình cũng thích thú với tiếng Anh.
À, tôi còn để ý là chương trình trên lớp nhiều khi hơi nặng về ngữ pháp. Bọn trẻ học thuộc làu làu công thức nhưng đến lúc nói thì lại ú ớ. Nên ở nhà, tôi cố gắng cân bằng, cho nó thực hành nói nhiều hơn, dù chỉ là những câu đơn giản. Giao tiếp được mới là cái đích, chứ ngữ pháp siêu sao mà không nói được thì cũng chịu.
Đến giờ thì thằng lớn nhà tôi cũng tạm ổn với tiếng Anh rồi. Còn con bé thứ hai thì tôi cũng đang áp dụng cách tương tự. Mỗi đứa một tính, nên cũng phải điều chỉnh cho phù hợp. Nhưng mà cái cốt lõi vẫn là làm sao cho chúng nó thấy việc học tiếng Anh nó vui, nó có ích, chứ không phải là một môn học khô khan, đáng sợ.
Đấy, câu chuyện thực tế của nhà tôi là thế. Hy vọng chia sẻ này có ích cho bác nào đang có con học cấp 2 mà cũng đau đầu với vụ tiếng Anh. Chúc các bác thành công!
