Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình về chuyện học tiếng Anh của mấy đứa nhỏ nhà mình, đặc biệt là giai đoạn cấp 3. Chuyện này cũng làm tôi đau đầu một thời gian đấy, không đùa đâu.
Hành trình gian nan ban đầu
Thú thật là hồi con bé lớn nhà tôi bắt đầu vào lớp 10, tôi cũng lo sốt vó. Ngày xưa mình học tiếng Anh thì cứ ì ạch, ngữ pháp thì thuộc làu làu mà mở miệng ra nói thì cứng đơ. Tôi không muốn con mình cũng đi vào vết xe đổ đó. Ban đầu, tôi cũng thử mấy cách truyền thống: mua cho con một đống sách tham khảo, bắt nó làm bài tập ngữ pháp, học thuộc từ vựng theo danh sách. Ôi thôi, được dăm bữa nửa tháng là thấy nó oải, mặt mày bí xị mỗi khi đến giờ học tiếng Anh. Tôi thấy có gì đó sai sai ở đây rồi.

Thay đổi phương pháp – Tìm con đường mới
Sau một thời gian quan sát, tôi nhận ra là con bé nó sợ sai. Nó sợ nói ra không đúng ngữ pháp, sợ phát âm không chuẩn bị bạn cười. Thế là tôi quyết định phải thay đổi cách tiếp cận. Tôi bắt đầu tìm hiểu xem bọn trẻ con bây giờ nó thích cái gì liên quan đến tiếng Anh.
- Bắt đầu từ sở thích: Con bé nhà tôi mê xem phim hoạt hình với nghe nhạc US-UK. Thế là tôi khuyến khích nó xem phim có phụ đề tiếng Anh, ban đầu là phụ đề Việt, sau quen rồi thì chuyển sang phụ đề Anh luôn. Nghe nhạc thì tìm lời bài hát tiếng Anh rồi hai mẹ con cùng nghêu ngao. Sai cũng được, không sao cả, miễn là nó thấy vui.
- Tạo môi trường thực tế (kiểu nhà quê): Tôi không có điều kiện cho con đi học trung tâm xịn sò gì đâu. Chủ yếu là ở nhà, tôi cố gắng nói chuyện với nó bằng tiếng Anh những câu đơn giản hàng ngày. Ví dụ như “What do you want for dinner?” hay “How was school today?”. Ban đầu nó còn ngượng, trả lời lí nhí, nhưng dần dần cũng quen. Quan trọng là mình phải kiên nhẫn, không được chê bai hay sửa lỗi ngay lập tức làm nó cụt hứng.
- Không ép học ngữ pháp khô khan: Thay vì bắt nó cày quyển ngữ pháp dày cộp, tôi lồng ghép vào những lúc nói chuyện hoặc xem phim. Ví dụ thấy một cấu trúc hay, tôi sẽ chỉ cho nó, giải thích sơ qua rồi khuyến khích nó thử đặt câu tương tự. Học qua ví dụ thực tế bao giờ cũng dễ vào hơn.
- Tìm bạn đồng hành: Tôi cũng khuyên con bé tìm một vài đứa bạn trong lớp có cùng chí hướng học tiếng Anh để lập nhóm nhỏ. Bọn nó có thể cùng nhau làm bài tập, nói chuyện, chia sẻ tài liệu. Có bạn bè cùng học thì đỡ nản hơn nhiều.
Kết quả và những điều rút ra
Sau khoảng một năm kiên trì theo cái cách “nhà quê” của tôi, tôi thấy con bé tiến bộ rõ rệt. Nó không còn sợ nói tiếng Anh nữa, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với tôi bằng tiếng Anh. Điểm số ở lớp cũng cải thiện đáng kể. Nhưng điều tôi vui nhất là nó tìm thấy được niềm vui khi học một ngôn ngữ mới, chứ không phải học vì bị ép buộc.
Tất nhiên, mỗi đứa trẻ mỗi khác, không có công thức nào đúng cho tất cả. Nhưng từ kinh nghiệm của mình, tôi thấy rằng việc tạo ra một môi trường học tập thoải mái, gắn liền với sở thích và thực tế là cực kỳ quan trọng. Đừng quá đặt nặng điểm số hay sự hoàn hảo về ngữ pháp ngay từ đầu. Cứ để các con được “tắm” trong ngôn ngữ một cách tự nhiên nhất có thể.
Đó là chút chia sẻ thực tế của tôi. Hy vọng có ích cho các bậc phụ huynh nào cũng đang loay hoay với việc học tiếng Anh của con mình. Cứ bình tĩnh, kiên trì rồi đâu sẽ vào đó cả thôi!