Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái gọi là “học sinh giỏi quốc gia tiếng Anh”. Nhiều người nghe thì thấy oai lắm, nhưng thực tế nó là cả một quá trình đấy, không phải tự dưng mà có được đâu.
Ban đầu, tôi cũng như nhiều người, cứ nghĩ đơn giản là à, chắc là những bạn này cực kỳ siêu tiếng Anh, nói như gió, viết như rồng bay phượng múa theo kiểu tự nhiên. Nhưng khi tôi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn, rồi có đứa cháu trong nhà cũng mon men vào con đường này, tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Đầu tiên, tôi thấy cháu mình bắt đầu với việc cày ngữ pháp. Không phải là ngữ pháp thông thường đâu nhé, mà là những cấu trúc cực kỳ lắt léo, những trường hợp ngoại lệ mà có khi cả đời dùng tiếng Anh giao tiếp cũng chẳng bao giờ đụng tới. Tôi nhớ có lần nhìn vào mấy quyển sách ôn của nó mà hoa cả mắt, toàn những thứ mà tôi, một người dùng tiếng Anh hàng ngày cho công việc, cũng phải chào thua.
Tiếp theo là từ vựng. Ôi dào, từ vựng thì đúng là một biển trời mênh mông. Các bạn ấy không chỉ học từ theo chủ đề thông thường đâu, mà còn phải học cả những từ cổ, từ hiếm, từ học thuật, những từ mà đọc báo tiếng Anh bình thường cũng ít khi gặp. Tôi thấy cháu tôi kè kè quyển sổ từ, đi đâu cũng lẩm nhẩm, trông đến là thương.
Rồi đến kỹ năng nghe – nói – đọc – viết. Tất nhiên là phải luyện rồi, nhưng cái cách luyện nó cũng khác lắm. Nghe thì toàn những bài dài, giọng khó, tốc độ nhanh. Nói thì phải có cấu trúc, dùng từ “đao to búa lớn”, phát âm phải chuẩn từng li từng tí. Đọc thì là những bài đọc hiểu dài ngoằng, câu cú phức tạp, chủ đề thì đủ cả trên trời dưới biển. Còn viết, viết mới là kinh khủng. Phải viết luận theo những dạng đề rất hàn lâm, yêu cầu phân tích sâu, dùng từ ngữ phải thật sự “chất”.
Tôi còn nhớ, quá trình ôn luyện của cháu tôi nó căng thẳng lắm. Sáng học ở trường, chiều học đội tuyển, tối về lại tự học, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi. Suốt ngày chỉ thấy làm đề, chữa đề, rồi lại làm đề. Có những hôm nó học đến khuya muộn, mặt mũi phờ phạc, nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Tôi nhận ra rằng, để trở thành học sinh giỏi quốc gia tiếng Anh, ngoài năng khiếu bẩm sinh ra, thì sự khổ luyện, sự đầu tư thời gian, công sức, và cả áp lực nữa, nó lớn vô cùng. Nó không chỉ đơn thuần là “giỏi tiếng Anh” theo nghĩa thông thường là giao tiếp tốt hay xem phim không cần sub đâu. Nó là một cái gì đó chuyên biệt hơn, tập trung vào việc chinh phục một kỳ thi với những đòi hỏi rất cao và rất đặc thù.
Nói tóm lại, theo những gì tôi quan sát và trải qua cùng đứa cháu, thì “học sinh giỏi quốc gia tiếng Anh” là kết quả của một quá trình “luyện gà” cực kỳ bài bản, có hệ thống, tập trung vào những kiến thức và kỹ năng rất sâu, rất rộng, và đôi khi là rất “khó nhằn” để đáp ứng yêu cầu của một kỳ thi đỉnh cao. Đằng sau cái danh hiệu đó là mồ hôi, nước mắt và sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Chứ không phải cứ thích tiếng Anh, xem nhiều phim Mỹ là thành học sinh giỏi quốc gia được đâu mọi người ạ.