Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người về cái lần tôi đứng ra tổ chức một câu lạc bộ tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ cấp 2 ở trường. Thú thật là ban đầu cũng chẳng có ý định gì to tát đâu, chỉ là thấy tụi nhỏ học tiếng Anh trên lớp có vẻ hơi khô khan, toàn ngữ pháp với từ vựng, ít có cơ hội nói. Nghĩ bụng, hay là mình thử làm cái gì đó vui vui, cho tụi nó được thực hành nhiều hơn.
Thế là tôi bắt đầu lên kế hoạch. Đầu tiên là tôi đi gặp ban giám hiệu trình bày ý tưởng. May sao các thầy cô cũng ủng hộ, cho phép tôi sử dụng một phòng học trống vào cuối buổi chiều thứ Tư hàng tuần. Xong xuôi vụ địa điểm, tôi đi thông báo cho các lớp, rồi làm một cái phiếu đăng ký đơn giản.

Ui chao, không ngờ tụi nhỏ hưởng ứng nhiệt tình phết, cũng được kha khá đứa đăng ký. Lúc đó tôi mới thấy hơi áp lực, vì phải làm sao cho câu lạc bộ thực sự có ích mà lại không bị nhàm chán.
Lên sườn hoạt động ban đầu
Tôi ngồi vắt óc suy nghĩ mấy hoạt động. Tôi muốn nó phải khác với giờ học trên lớp. Thế nên tôi quyết định sẽ tập trung vào giao tiếp và các trò chơi.
- Buổi đầu tiên: Chủ yếu là làm quen. Tôi cho tụi nó tự giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, dù chỉ là mấy câu đơn giản như “My name is…”, “I like…”. Sau đó thì chơi vài trò chơi khởi động nhẹ nhàng để phá băng.
- Các buổi tiếp theo: Tôi bắt đầu đa dạng hóa hoạt động. Có hôm thì chia nhóm nhỏ để tụi nó thảo luận về một chủ đề gần gũi như sở thích, gia đình, bạn bè. Có hôm thì tổ chức các trò chơi từ vựng, đoán từ qua hành động (kiểu Pictionary hay Charades ấy). Thỉnh thoảng, tôi cũng chiếu mấy đoạn phim hoạt hình ngắn có phụ đề tiếng Anh, rồi cho tụi nó kể lại hoặc đóng vai.
Tôi nhớ có lần tôi tổ chức một buổi “Show and Tell”. Mỗi đứa mang một món đồ yêu thích đến và giới thiệu về nó bằng tiếng Anh. Lúc đầu tụi nó còn ngại ngùng, nhưng sau khi vài đứa mạnh dạn lên nói thì không khí sôi nổi hẳn lên. Có đứa mang truyện tranh, đứa mang gấu bông, đứa thì mang mô hình siêu nhân. Vui lắm!
Những khó khăn và cách tôi xoay sở
Dĩ nhiên là không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Có mấy vấn đề tôi gặp phải:
- Trình độ không đồng đều: Có bạn nói tốt, có bạn thì còn yếu. Cái này tôi giải quyết bằng cách chia nhóm linh hoạt, để các bạn khá hơn hỗ trợ các bạn yếu hơn. Hoặc là tôi thiết kế hoạt động có nhiều cấp độ để ai cũng tham gia được.
- Tụi nhỏ đôi khi mất tập trung: Trẻ con mà, hiếu động lắm. Những lúc như vậy, tôi thường thay đổi hoạt động đột ngột, hoặc đưa ra một trò chơi mới để kéo sự chú ý của tụi nó lại.
- Nghĩ ý tưởng mới liên tục: Cái này thì đúng là thử thách. Tôi phải thường xuyên tìm tòi trên mạng, hỏi han kinh nghiệm của người khác, rồi tự chế biến lại cho phù hợp với tụi nhỏ.
Có những buổi, tôi thấy hoạt động mình chuẩn bị không được tụi nó hưởng ứng lắm. Những lúc đó, tôi phải nhanh trí ứng biến, chuyển sang một hoạt động khác hoặc đơn giản là cho tụi nó tự do trò chuyện theo chủ đề mình gợi ý. Quan trọng là phải linh hoạt.
Kết quả và cảm nhận
Sau một thời gian duy trì, tôi thấy câu lạc bộ thực sự mang lại hiệu quả. Rõ nhất là tụi nhỏ dạn dĩ hơn hẳn trong việc nói tiếng Anh. Chúng không còn sợ sai nữa, mà dám nói, dám thể hiện ý kiến của mình. Nhiều đứa từ chỗ phát âm còn ngọng nghịu, giờ đã nói trôi chảy và tự nhiên hơn nhiều.
Hơn nữa, tụi nó còn học được cách làm việc nhóm, cách lắng nghe và tôn trọng ý kiến của bạn bè. Không khí trong câu lạc bộ lúc nào cũng vui vẻ, thoải mái, không bị áp lực điểm số như trên lớp.

Nhìn tụi nhỏ tiến bộ từng ngày, tôi thấy công sức mình bỏ ra thật sự xứng đáng. Dù chỉ là một câu lạc bộ nhỏ ở trường, nhưng tôi tin rằng nó đã góp phần giúp các em yêu thích môn tiếng Anh hơn và có thêm một sân chơi bổ ích.
Đấy, câu chuyện về câu lạc bộ tiếng Anh của tôi nó đơn giản vậy thôi. Quan trọng là mình có tâm huyết và chịu khó tìm tòi, sáng tạo. Hy vọng chia sẻ này của tôi có thể gợi ý cho ai đó đang muốn làm điều gì đó tương tự. Cứ mạnh dạn thử đi, vui lắm!