Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái vụ học tiếng Anh online mà dạo này thấy nhiều người nhắc tới. Bản thân tôi cũng từng thử qua rồi, nên cũng có chút ít kinh nghiệm xương máu muốn kể lại cho anh em nghe.
Bắt đầu hào hứng lắm
Ban đầu, tôi cũng như nhiều người, thấy quảng cáo học online tiếng Anh tiện lợi quá trời. Nghĩ bụng, ờ thì mình bận rộn, đi làm về mệt, học online ở nhà cho khỏe, chủ động được thời gian, lại còn tiết kiệm được khối tiền xăng xe, tiền gửi xe nữa chứ. Thế là tôi hăm hở đăng ký một khóa học, tâm thế phơi phới, nghĩ rằng trình tiếng Anh của mình sắp lên như diều gặp gió đến nơi rồi.

Những ngày đầu và những vấp váp
Mấy buổi đầu thì cũng có vẻ ổn. Tôi chuẩn bị máy tính, tai nghe, đường truyền mạng cũng cố gắng đảm bảo. Nhưng mà, học được vài hôm thì bắt đầu thấy nó có nhiều cái bất cập lắm.
Thứ nhất, là cái sự tương tác. Ngồi trước cái màn hình, cô giáo thì nói ở đâu đâu ấy, mình muốn hỏi han gì cũng ngại, mà có hỏi thì cũng chờ dài cổ. Nhiều khi cô giảng qua một phần mình chưa hiểu, muốn hỏi lại liền thì khó, vì sợ làm gián đoạn bài giảng hoặc phiền các bạn khác. Thành ra cứ ậm ừ cho qua, rồi kiến thức nó cứ trôi tuột đi đâu mất.
Thứ hai, là vấn đề kỹ thuật. Ôi thôi, cái này mới là ác mộng. Đang hăng say học thì bụp, mạng rớt. Hoặc không thì tiếng được tiếng mất, hình ảnh thì giật cục. Cô nói gì, bạn nói gì, mình chả nghe được chữ nào. Bực không chịu nổi. Mà đâu phải lúc nào mạng nhà mình cũng ngon đâu, nhiều khi trời mưa gió là y như rằng. Rồi thì máy tính trục trặc, mic hỏng, camera không lên hình, đủ thứ chuyện trên đời.
Thứ ba, là sự tập trung. Học ở nhà thì sướng thật đấy, nhưng mà cũng lắm cám dỗ. Nào là tiếng tivi, tiếng con cái nô đùa, rồi thì tin nhắn điện thoại cứ ting ting. Đang học mà thấy cái giường êm ái bên cạnh là y như rằng mắt nó cứ díp lại. Khó mà tập trung được 100% lắm các bác ạ. Nhiều khi cô giảng một đằng, đầu óc mình nó lại nghĩ một nẻo.
Thực hành nói – một nỗi thất vọng
Cái khoản này mới đáng nói này. Học ngoại ngữ mà không được nói, không được thực hành thì vứt. Học online, dù có chia nhóm nhỏ đi nữa, mỗi người nói được vài câu là hết giờ. Mà nói qua mic thì nó cứ sao sao ấy, không tự nhiên bằng nói chuyện trực tiếp. Nhiều khi ngại, sợ phát âm sai bị cười, thế là lại im re. Thành ra kỹ năng nghe có khi lên một chút, chứ kỹ năng nói thì vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi vì không có môi trường.
- Ít cơ hội giao tiếp thực tế với giáo viên và bạn học.
- Khó sửa lỗi phát âm và ngữ điệu một cách chi tiết.
- Không có không khí sôi nổi như lớp học thật để kích thích việc nói.
Động lực và kỷ luật tự giác
Đây là cái yếu tố quan trọng nhất mà tôi thấy mình thiếu khi học online. Không có ai thúc ép, không có không khí lớp học, dễ nản lắm. Hôm nào vui thì học, buồn thì nghỉ. Dần dần, số buổi nghỉ nó cứ nhiều hơn số buổi học. Cái cảm giác phải tự mình chiến đấu với sự lười biếng nó kinh khủng lắm.
Nhiều khi đóng tiền rồi mà vẫn bỏ bê, nghĩ lại thấy phí cả tiền bạc lẫn thời gian. Cái sự kết nối với bạn bè cùng lớp cũng lỏng lẻo, không có ai để cùng nhau cố gắng, chia sẻ khó khăn.

Kết quả cuối cùng và suy ngẫm
Sau một thời gian vật lộn, tôi nhận ra là cái kiểu học này nó không hợp với mình. Tốn tiền, tốn thời gian mà hiệu quả chả được bao nhiêu. Kỹ năng nói thì vẫn í ẹ, từ vựng thì nhớ trước quên sau, ngữ pháp thì lơ mơ.
Nói tóm lại, theo kinh nghiệm của tôi, việc học online tiếng Anh có những bất lợi không nhỏ:
- Thiếu tương tác trực tiếp, khó giải đáp thắc mắc kịp thời.
- Phụ thuộc nhiều vào chất lượng đường truyền và thiết bị.
- Dễ bị xao nhãng bởi môi trường xung quanh.
- Hạn chế cơ hội thực hành kỹ năng nói một cách tự nhiên.
- Đòi hỏi tính tự giác và kỷ luật cá nhân cực kỳ cao.
Tất nhiên, cũng có người này người kia. Có thể có những bạn rất hợp với kiểu học này và đạt được kết quả tốt. Nhưng với cá nhân tôi, sau trải nghiệm đó, tôi nghĩ mình cần một môi trường học tập có sự tương tác cao hơn, có thầy cô bạn bè thúc đẩy trực tiếp. Đấy là chia sẻ thật lòng của tôi, hy vọng giúp ích được cho ai đó đang cân nhắc hình thức học này.