Chào các bác, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của bản thân về cái vụ học tiếng Anh giao tiếp online này. Chả là dạo trước, tiếng Anh của tôi nó cứ gọi là í ẹ lắm, gặp người nước ngoài là chỉ có cười trừ chứ miệng lưỡi cứng đơ, không bật ra được chữ nào cho ra hồn.
Lúc bắt đầu mò mẫm
Thế là tôi quyết tâm phải cải thiện bằng được. Đầu tiên, tôi cũng như bao người, lên mạng tìm kiếm tùm lum. Gõ “khóa học tiếng Anh giao tiếp online” thì ôi thôi, ra cả một rừng kết quả. Nào là trung tâm A, nền tảng B, thầy cô C quảng cáo rầm rộ. Thực sự lúc đó hoang mang lắm, chả biết đường nào mà lần.

Tôi dành mấy ngày liền chỉ để đọc review, xem các video giới thiệu, rồi so sánh học phí các kiểu. Mệt phờ râu! Có chỗ thì quảng cáo giáo viên bản xứ xịn sò, có chỗ thì cam kết đầu ra này nọ. Nhưng mà tôi thì chỉ muốn tìm một nơi nào đó thực tế, dạy dễ hiểu, mà mình có thể theo được lâu dài.
Quá trình “thử nghiệm” và những vấp váp
Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định chọn một khóa học có vẻ nhiều người khen là lộ trình rõ ràng, học phí cũng không quá chát. Đăng ký xong, đóng tiền, rồi bắt đầu vào học.
Thời gian đầu cũng hăng hái lắm. Ngày nào cũng cố gắng vào học, làm bài tập đầy đủ. Khóa học của tôi thì chủ yếu là xem video bài giảng, rồi có các bài tập tương tác, luyện phát âm với máy. Thỉnh thoảng cũng có buổi học nhóm online với giáo viên để sửa lỗi phát âm và luyện nói.
- Giai đoạn 1: Hào hứng. Ôi, kiến thức mới, cách phát âm chuẩn hơn, cũng thấy mình tiến bộ từng ngày.
- Giai đoạn 2: Bắt đầu thấy oải. Công việc bận rộn, rồi nhiều thứ cám dỗ khác khiến tôi bắt đầu lơ là. Có hôm mệt quá bỏ bẵng luôn, không thèm động đến bài vở.
- Giai đoạn 3: Suýt bỏ cuộc. Lười nó có tính lây lan các bác ạ. Bỏ một buổi, rồi hai buổi, rồi cả tuần. Nhìn lại thấy kiến thức rơi rụng gần hết. Lúc đó nản thực sự.
Nói thật với các bác, cũng có lúc nản lắm. Nhưng mà nghĩ lại cái hồi đó, có một lần tôi đi công tác cùng sếp. Đối tác là người nước ngoài, họ nói một tràng mà tôi cứ ngẩn tò te, chỉ biết gật gật với cười. Sếp phải đỡ lời hộ. Lúc đó quê độ gì đâu. Xong việc, sếp cũng không nói gì nặng lời, chỉ bảo “Em cố gắng trau dồi thêm tiếng Anh nhé, cơ hội còn nhiều.” Nghe xong câu đó, tự nhiên thấy xấu hổ mà cũng có thêm động lực.
Đấy, cứ mỗi lần định bỏ cuộc là tôi lại nhớ đến cái cảm giác “quê một cục” đó. Thế là lại hì hục mở máy ra học tiếp. Tôi nhận ra là học online này quan trọng nhất là tính tự giác và sự kiên trì. Không ai thúc ép mình cả, nên bản thân phải tự tạo kỷ luật thôi.
Kết quả và những gì nhận được
Sau khoảng hơn một năm cày cuốc, dù có lúc trồi lúc sụt, nhưng tôi thấy tiếng Anh của mình khá hơn hẳn. Không dám nói là siêu sao gì, nhưng ít ra giờ gặp người nước ngoài cũng tự tin bắt chuyện được vài câu cơ bản. Nghe hiểu cũng tốt hơn nhiều, xem phim không cần phụ đề cũng đoán được nội dung chính.
Quan trọng nhất là tôi không còn sợ nói tiếng Anh nữa. Cứ mạnh dạn nói thôi, sai đâu sửa đó. Cái khóa học online nó cho tôi cái nền tảng, còn việc thực hành và duy trì là do mình. Tôi vẫn cố gắng mỗi ngày dành chút thời gian để nghe hoặc đọc gì đó bằng tiếng Anh.

Đấy, chia sẻ một chút hành trình của tôi là vậy. Hy vọng là có ích cho bác nào đang có ý định học tiếng Anh online. Cứ bắt đầu đi, rồi từ từ sẽ thấy kết quả thôi. Chúc các bác thành công nhé!