Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh của bản thân, một chủ đề mà tôi thấy nhiều người cũng hay loay hoay giống tôi ngày xưa. Chẳng có gì là bí mật cao siêu đâu, toàn là những thứ tôi tự mày mò rồi rút ra được thôi.
Hành trình bắt đầu từ con số không tròn trĩnh
Ngày xưa, nói thật là tôi sợ tiếng Anh lắm. Cứ nhìn thấy chữ là đầu óc quay cuồng, nghe người ta nói thì như vịt nghe sấm. Tôi cũng thử đủ cách, mua bao nhiêu là sách ngữ pháp, từ vựng về cày, rồi cũng đăng ký mấy lớp học thêm buổi tối. Nhưng mà được dăm bữa nửa tháng lại thấy nản, chữ thầy lại trả cho thầy, tiền thì mất mà tiếng Anh vẫn dậm chân tại chỗ.

Tôi nhớ có đợt, công ty cử đi một khóa học ngắn hạn mà có giảng viên nước ngoài. Nghe thì hiểu lõm bõm, đến lúc cần phát biểu hay hỏi han gì thì ú ớ không nói nên lời. Ngại ơi là ngại. Lúc đó mới thấy thấm thía cái sự quan trọng của việc giao tiếp được bằng tiếng Anh.
Thay đổi cách tiếp cận, tìm ra “chân ái”
Sau nhiều lần thất bại, tôi ngồi ngẫm lại, chắc là do mình học sai cách rồi. Cứ đâm đầu vào ngữ pháp khô khan thì chán là phải. Thế là tôi quyết định thay đổi, tìm cách nào đó vui vẻ hơn, thực tế hơn.
Bước 1: Tạo môi trường “tắm” tiếng Anh
- Tôi bắt đầu bằng việc nghe nhạc US-UK. Mấy bài hát mình thích ấy, nghe đi nghe lại, rồi mò lời bài hát ra xem nghĩa. Dần dần cũng thuộc được kha khá câu cửa miệng, cách người ta nối chữ, luyến láy.
- Xem phim, chương trình TV bằng tiếng Anh. Ban đầu thì bật phụ đề tiếng Việt, sau đó quen quen thì chuyển sang phụ đề tiếng Anh, rồi mạnh dạn tắt luôn phụ đề. Đương nhiên là không hiểu hết 100% đâu, nhưng mình đoán ngữ cảnh, đoán ý. Quan trọng là quen với cái âm điệu, cách người ta nói chuyện tự nhiên.
Bước 2: Nói, nói nữa, nói mãi – đừng sợ sai!
- Đây là cái khó nhất với nhiều người, cả tôi nữa. Sợ sai, sợ người ta cười. Nhưng tôi nghĩ, mình không nói thì bao giờ mới giỏi được? Thế là tôi tìm mấy đứa bạn cũng đang học tiếng Anh, lập nhóm nói chuyện tào lao bằng tiếng Anh. Sai thì sửa, không ai cười ai cả.
- Không có bạn thì tự nói một mình. Nghe hơi kỳ cục nhưng mà hiệu quả lắm. Tôi hay đứng trước gương, tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời. Hoặc là kể lại một ngày của mình bằng tiếng Anh.
Bước 3: Đọc để mở mang từ vựng và cấu trúc
- Tôi tìm đọc những thứ mình thích bằng tiếng Anh. Ban đầu là truyện tranh, mẩu tin ngắn, sau đó là các bài báo, blog về chủ đề mình quan tâm.
- Gặp từ mới thì tôi ghi lại vào một cuốn sổ nhỏ, kèm theo ví dụ cách dùng trong câu. Thỉnh thoảng lại lôi ra ôn lại. Cái này phải kiên trì, chứ không thì quên nhanh lắm.
Bước 4: Viết để sắp xếp suy nghĩ
- Mỗi ngày tôi cố gắng viết một vài dòng nhật ký ngắn bằng tiếng Anh. Viết về chuyện xảy ra trong ngày, cảm xúc của mình. Không cần phải văn vẻ gì cao siêu, cứ đơn giản, đúng ngữ pháp cơ bản là được.
- Việc này giúp tôi quen với việc diễn đạt ý nghĩ của mình thành câu chữ tiếng Anh.
Chìa khóa quan trọng nhất: Sự kiên trì
Nói thì dễ vậy đó, nhưng mà để theo được thì cần phải có sự kiên trì ghê gớm. Sẽ có lúc nản, muốn bỏ cuộc. Những lúc như vậy, tôi lại nghĩ đến lý do mình bắt đầu, nghĩ đến những cơ hội tốt hơn nếu mình giỏi tiếng Anh. Rồi lại có động lực để tiếp tục.

Tôi nhớ có lần được giao một dự án phải làm việc trực tiếp với đối tác nước ngoài. Lúc nhận email toàn tiếng Anh chuyên ngành, tôi cũng toát mồ hôi hột. Nhưng nhờ có quá trình tự học trước đó, tôi cũng xoay sở được, vừa tra từ điển, vừa vận dụng những gì mình biết. Cuối cùng dự án cũng thành công tốt đẹp. Cảm giác lúc đó sướng lắm, thấy bao nhiêu công sức mình bỏ ra thật đáng giá.
Đến giờ, tiếng Anh của tôi cũng chưa phải là siêu sao gì, nhưng đủ để giao tiếp, làm việc và đọc hiểu tài liệu. Quan trọng là tôi không còn sợ nó nữa. Tôi vẫn duy trì việc học mỗi ngày, coi nó như một thói quen vậy.
Vậy đó, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy thôi. Không có phương pháp nào là hoàn hảo cho tất cả mọi người, quan trọng là bạn tìm được cách phù hợp với mình và kiên trì theo đuổi nó. Chúc mọi người thành công trên con đường chinh phục tiếng Anh nhé!