Chào mọi người, hôm nay tôi lại mò lên đây để chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình. Chả là dạo gần đây tôi có dịp xem lại mớ ngữ pháp tiếng Anh lớp 9, một phần vì đứa cháu ở nhà nó đang học, một phần cũng muốn ôn lại xem mình còn nhớ được bao nhiêu. Thú thật là ban đầu cũng hơi chủ quan, nghĩ bụng chắc cũng không có gì phức tạp lắm đâu.
Bắt đầu từ đâu nhỉ?
Thì đầu tiên, tôi lôi ngay quyển sách giáo khoa tiếng Anh lớp 9 của đứa cháu ra xem. Lật qua lật lại, đọc mấy cái mục lục, rồi nhìn vào từng bài. Ôi trời ơi, đúng là không đùa được đâu. Nhiều kiến thức mình tưởng như quên béng mất rồi, giờ nhìn lại mới thấy nó quen quen mà lạ lạ.

Tôi quyết định đi từ những cái cơ bản trước. Mấy cái thì (tenses) là phải nắm cho chắc. Nào là:
- Hiện tại đơn, hiện tại tiếp diễn, hiện tại hoàn thành.
- Quá khứ đơn, quá khứ tiếp diễn, quá khứ hoàn thành.
- Tương lai đơn, tương lai gần.
Cứ mỗi thì, tôi lại giở sách ra đọc lại lý thuyết, xem ví dụ, rồi tự đặt vài câu cho nhớ. Xong rồi tôi mới bắt đứa cháu làm bài tập trong sách, chỗ nào nó sai thì mình giải thích lại.
Những phần “khó nhằn” hơn
Sau khi tạm ổn mớ thì, tôi chuyển qua mấy phần mà tôi thấy nó hơi lằng nhằng hơn một chút. Ví dụ như là câu bị động (passive voice). Cái này ngày xưa đi học tôi cũng hay nhầm lẫn lắm. Phải xác định đúng đâu là chủ ngữ, đâu là tân ngữ, rồi mới chuyển đổi được. Tôi cũng phải ngồi cặm cụi làm lại vài bài tập chuyển đổi câu chủ động sang bị động và ngược lại thì mới thấy đỡ hơn.
Rồi đến câu điều kiện (conditional sentences). Lớp 9 thì chủ yếu là loại 1 và loại 2. Nhớ lại hồi đó cứ phải học thuộc công thức “If + S + V(s/es), S + will/can/may + V(bare)” hay “If + S + V2/Ved, S + would/could + V(bare)”. Tôi thấy cách tốt nhất là đặt mình vào tình huống thực tế để dùng mấy câu này, chứ học vẹt công thức không thì dễ quên lắm.
Một cái nữa cũng quan trọng không kém là câu tường thuật (reported speech). Cái này thì phải lùi thì, đổi đại từ, đổi trạng từ chỉ thời gian, nơi chốn. Lúc đầu làm cũng rối tung rối mù lên, nhưng cứ làm từ từ, từng bước một, thì cũng quen dần. Tôi hay lấy mấy đoạn hội thoại ngắn rồi tập chuyển sang câu tường thuật.
Thực hành và kiên trì
Lý thuyết là một chuyện, nhưng mà để nhớ lâu và dùng được thì phải thực hành nhiều. Tôi tìm thêm mấy quyển bài tập ngữ pháp bên ngoài, có cả bài tập trắc nghiệm lẫn tự luận. Cứ rảnh là hai chú cháu lại lôi ra làm. Sai đâu sửa đó, không hiểu thì lại giở sách ra xem lại.
Tôi thấy quan trọng nhất vẫn là sự kiên trì. Ngữ pháp tiếng Anh nó nhiều thứ lắt nhắt, dễ nhầm lẫn. Nếu không kiên trì ôn luyện, làm bài tập thường xuyên thì khó mà nắm vững được. Đôi lúc đứa cháu nó cũng nản, kêu khó quá, nhưng tôi lại động viên, bảo là cứ từ từ, mỗi ngày học một ít, làm một ít, rồi sẽ thấy nó dễ hơn.

Đến giờ thì cu cậu nhà tôi cũng đã tự tin hơn nhiều với phần ngữ pháp rồi. Tất nhiên là vẫn còn phải cố gắng nhiều, nhưng ít ra là không còn sợ sệt mỗi khi nhắc đến ngữ pháp nữa. Còn bản thân tôi thì cũng thấy vui vì được dịp ôn lại kiến thức, mà còn giúp được cháu mình nữa. Đúng là một công đôi việc!
Đấy, sơ sơ quá trình tôi “vật lộn” lại với ngữ pháp tiếng Anh lớp 9 là như vậy đó. Hy vọng chia sẻ này của tôi cũng có ích cho ai đó đang cần nhé. Quan trọng là đừng ngại khó, cứ bắt tay vào làm rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!