Hôm nay tôi chia sẻ thẳng luôn quá trình cho con học chữ cái tiếng Anh kiểu gì cũng vật vã cả nhà. Lúc đầu ngơ ngác không biết dạy từ đâu, cứ nghĩ bảng chữ cái đơn giản mà tưởng tượng cảnh hai mẹ con ngồi học nhẹ nhàng kiểu Pinterest. Chuẩn bị luôn giáo án xịn xò gồm:
- Thẻ flashcard màu mè hoành tráng
- App học trên điện thoại mới tải
- Sách bài tập nhập khẩu đắt đỏ
Kết quả? Thất bại ê chề luôn! Mới bày đồ ra dạy chữ A thì con nhìn lơ đãng, chạy vòng quanh phòng gào lên “A! A! A!” nhưng là… la hét chứ không phải đọc chữ. Đến chữ B thì bấm app loạn xạ, điện thoại thành đồ chơi cắn gặm luôn. Cả buổi sáng tốn công chỉ thu được mớ thẻ bị bẽ gãy và tiếng khóc nhè vì tịch thu điện thoại.

Rồi tôi mới thử cách khác. Đúng là phải nhảy luôn vào mớ hỗn độn mới hiểu con trẻ nó tiếp thu kiểu gì. Hôm sau lôi hộp cát ra, không học bàn nữa mà quệt đại chữ C lên cát. Con tôi bỗng dưng hứng khởi nhào vô vừa hét “C! C!” vừa dùng ngón tay bôi nát chữ thành đống rác. Thế mà thằng nhóc lại nhớ mặt chữ C ngay sau trò nghịch cát tanh bành đó.
Giờ thì học kiểu lòng vòng theo kiểu:
- Chữ E học khi leo cầu thang (elevator)
- Chữ M vừa nhai M&Ms vừa học
- Chữ T chơi trốn tìm (hide and seek) đồ vật hình chữ T
Vẫn còn rất nhiều vấn đề: Con vừa học chữ D xong, hôm sau hỏi lại đã gọi nó là chữ B. Đang ghép hình chữ S thì nhảy sang đòi ăn snack. Mà muốn học phải đúng lúc nó hứng – sáng sớm thì gắt gỏng, chiều tối lại mệt lả, chọn thời điểm như bắt… ve sầu lột xác.
Tôi cũng bỏ luôn cái suy nghĩ phải dạy từ A đến Z cho bằng hết. Giờ cứ nhảy cóc chữ nào con thích trước, bấm chữ W vì nó giống con sâu, chữ O vì giống bánh donut. Cả bảng chữ giờ như cái sân chơi bị quậy tơi bời – nhưng đổi lại thỉnh thoảng nghe nó hớn hở khoe “Mẹ ơi chữ P kìa!” khi thấy biển quảng cáo ngoài đường thì tự nhiên thấy mọi sự hỗn loạn cũng đáng.