Thằng cu nhà mình đập bể ipad rồi đòi học tiếng Anh
Chuyện bắt đầu từ thằng út lên 5 tuổi, nó xem YouTube Kids suốt ngày rồi đột nhiên hét lên: “Ba ơi con muốn nói chuyện với ông Tây!”. Vợ mình liền quay sang ném điện thoạt vô mặt: “Lo mà tìm sách dạy giao tiếp cho con đi, suốt ngày xem hoạt hình không thôi thì chỉ thành thằng mọt sách thôi!”. Thế là cuộc săn tìm tài liệu bắt đầu.
Lần đầu mò mẫm toàn vớ phải đồ rác
Bước 1: Phóng thẳng vô Google gõ “sách tiếng Anh giao tiếp trẻ em hot nhất”. Trang đầu toàn quảng cáo bóng nhẫy, sách in màu đẹp như bưu thiếp, lại còn dính thêm combo 5 quyển giá siêu rẻ. Mình tặc lưỡi “chắc tốt” rồi nhét vô giỏ hàng cái rụp.

Bước 2: Mở gói hàng ra là muốn khóc. Sách hình thì đẹp thiệt nhưng toàn bảng từ vựng vu vơ: “Con voi”, “con hươu cao cổ”. Mở video kèm theo thì nghe giọng đọc như robot đang hấp hối. Thằng nhóc cầm sách lật được 2 trang đã chán, ném vô góc phòng rồi lôi điện thoại ra xem Peppa Pig tiếp.
Bước 3: Vợ mắng như tát nước vô mặt: “Mua đồ chẳng giống ai! Sách toàn chữ không, video như giọng ngáo ộp thế kia thì con nói chuyện kiểu gì hả ông thánh?”
Đến lúc vỡ lẽ ra chân lý
Lần này mình phải nghiên cứu tử tế hơn:
- Lên group mẹ bỉm sữa lùng sục. Mấy chị chia sẻ: “Phải có hình thực tế” – kiểu ảnh bạn nhỏ người thật đi siêu thị, chơi công viên chứ không phải vẽ mấy con thú vô tội.
- Ra thẳng hiệu sách cầm nghịch thử. Phát hiện ra mấy cuốn bìa xấu nhưng bên trong xịn: Mỗi trang đều có câu hỏi đơn giản như “What’s this?” kèm hình ảnh chụp đồ chơi thật, còn vòng tròn ghi âm để con tự thu âm giọng mình.
- Test thử video bài học: Không xem trực tiếp trên web nữa mà đòi nhà sách cho chạy thử. Bắt buộc phải nghe thấy giọng người bản xứ tự nhiên, có chỗ ngừng cho con đọc theo.
Kết quả bất ngờ đến không ngờ
Mình chọn được bộ sách nhỏ bằng bàn tay nhưng trong ảnh toàn hình em bé châu Á mặc đồ thun quần soóc nói chuyện. Kèm cái app trên điện thoại có phần thu âm siêu nhạy.
Phản ứng của thằng cu khiến vợ chồng mình cười bò: Nó cầm quyển sách chạy quanh bắt cả nhà đóng làm quả táo, con chó. Rồi bập bẹ: “Dog! It is big!” trong khi chỉ vô con Cún lông xù nhà hàng xóm. Tối nằm còn ôm app nói: “Good night mo-o-om!” giọng lơ lớ.
Giờ mình rút ra mấy cái sương sương:
- Sách đẹp lung linh chưa chắc dạy giao tiếp tốt bằng cuốn in hình thật kiểu chụp lén trẻ con.
- Cái loa phải nghe thấy cả tiếng thở tự nhiên, đừng tin giọng đọc trơn tru như luyện giọng hát.
- Quan trọng nhất: Trẻ con không cần biết “apple” viết thế nào, chúng chỉ cần chỉ vô quả táo và nói “ớp pồ” là đã thành công rồi!
Vợ bảo: “Cuối cùng ông cũng làm được việc ra hồn”. Ai dè bà chủ quán sách quen còn điện tới: “Anh lần sau dẫn bé qua shop em tặng sách, cho em chụp hình làm review!” – tính ra lại tiết kiệm thêm mớ tiền. Cuộc đời đôi khi chỉ cần thằng cu biết gào “It is raining!” lúc trời nắng chang chang là đủ làm ba mẹ cười tan trái tim rồi!
