Hành trình chọn sách tiếng Anh cho con nhỏ nhà mình
Bắt đầu bằng việc lên mạng lùng sục đủ thứ giáo trình, tôi tưởng chuyện đơn giản như ăn kẹo. Ai ngờ mua về mới biết sai be bét. Đầu tiên thấy quảng cáo sách “full set” màu mè giá chát cắt cổ, tôi rút ví mua liền. Về nhà mở ra, toàn chữ là chữ, tranh thì bé tí. Con tôi mới 3 tuổi, cầm sách lật được 2 trang đã ném bụp xuống đất rồi lấy chân đạp.
Tôi không nản, lại vác mặt đến hiệu sách tìm thứ khác. Lần này chọn quyển hình to đùng, chữ ít màu sặc sỡ. Về khoe với con, thằng bé cầm lên reo hò được 5 phút. Xong đến lúc mở trang ra học, mới đọc được câu “What is this?” nó đã giật sách rồi… xé rào rào. Tiền mất tật mang, trang sách biến thành giấy vụn bay khắp phòng.

Mấy hôm sau, tôi rút kinh nghiệm. Lôi hết các loại sách đã mua ra xếp hàng, vừa xem vừa ghi chú:
- Sách nhiều chữ: Con nhìn như bùa chú, liếc qua rồi quay mặt đi
- Sách hình to: Bé thích lật trang nhưng chỉ để… xé cho đã tay
- Sách có nút bấm phát nhạc: Ban đầu hào hứng, sau ấn loạn xạ rồi vứt xó
Tôi tự hỏi: “Mình sai ở đâu?”. Rồi chợt nhớ con rất thích xem sách hình con vật mình hay đọc cho nghe. Lật lại quyển sách tiếng Việt bé thích nhất, thấy toàn những thứ quen thuộc: con mèo trong sân, cái cốc trên bàn, đôi dép dưới đất. Chẳng cần từ ngữ cao siêu.
Thế là tôi làm thử một cái “giáo trình” handmade. Lấy giấy bìa cứng, in hình đồ vật trong nhà kèm chữ tiếng Anh đơn giản. Trang đầu vẽ cái quạt ghi “FAN”, trang sau vẽ cái ghế ghi “CHAIR”. Tối đó đưa cho con, nó cầm lật qua lật lại. Mình hỏi “Where is the FAN?” thì thằng bé chỉ tay vào đúng hình cái quạt rồi cười khành khạch.
Sau đợt thất bại dồn dập, tôi mới ngộ ra mấy điều:
- Tuổi này học bằng mắt và tay: Sách phải chịu được lực giằng xé của trẻ con
- Hình ảnh phải thân thuộc: Con chó nhà hàng xóm dễ nhớ hơn con kanguru xa lạ
- Chữ nghĩa đơn giản: “Dog” dễ hơn “I have a little dog” ngàn lần
- Tương tác quan trọng hơn nội dung: Bé chỉ nhớ khi cùng ba mẹ chỉ trỏ cười đùa
Giờ thì không còn mua bừa sách đắt tiền nữa. Cứ thấy hình quen mà giấy dày là thử. Mỗi tối dành 10 phút ngồi bệt xuống sàn với con, chỉ vào cái bàn bảo “TABLE”, chỉ cái đèn nói “LAMP”. Thằng bé có khi nhớ có khi không, nhưng quan trọng là nó cười. Còn mình thì hết phải chạy theo mấy lời quảng cáo nghe như thần thánh hoá nữa.