Hôm nay tôi lại chật vật với thằng nhóc nhà mình, đúng như cái tựa mọi người đang thấy ấy. Chuyện là thế này, tôi cứ tưởng cho con xem phim hoạt hình tiếng Anh nào cũng được, miễn là hoạt hình với nói tiếng Anh là xong. Kết quả? Thảm họa.
Khởi đầu sai lầm
Buổi sáng, tôi hào hứng bật SpongeBob lên. Nghĩ bụng hoạt hình vui nhộn, chắc con thích. Ai ngờ mới 5 phút, thằng nhóc 3 tuổi nhà tôi bắt đầu nhăn mặt, rồi khóc thét lên khi thấy mấy cảnh hành động lộn xộn, tiếng cười quá to. Tôi tắt ngay, mà nó đã giật mình khóc tức tưởi cả tiếng đồng hồ. Mệt muốn chết.

Đi tìm giải pháp
Xong cái lần đó, tôi ngồi suy nghĩ. Không thể cứ thế này được. Tôi lục tung internet, search đủ các diễn đàn làm cha mẹ. Thấy nhiều người cũng kêu: “Ôi trời, cho con 2 tuổi xem Frozen mà nó sợ quỷ Elsa chạy quanh luôn!”. À thì ra không phải mình tôi ngu.
Tôi bắt đầu liệt kê ra:
- Con nhỏ tầm 1-3 tuổi: Chỉ nên xem cái gì chậm rãi, hình ảnh đơn giản, âm thanh nhẹ nhàng.
- Con 3-5 tuổi: Có thể thêm chút phiêu lưu nhẹ, nhưng tuyệt đối không kinh dị, không ồn ào quá.
- Con lớn hơn 5 tuổi: Lúc này mới dần giới thiệu phim có cốt truyện phức tạp hơn một chút.
Vác kinh nghiệm ra thử nghiệm
Chiều nay, tôi quyết định áp dụng. Thằng cu 3 tuổi nhà tôi, tôi chọn Peppa Pig. Hình ảnh to, đơn giản, màu sắc tươi sáng, chuyện gia đình quen thuộc, giọng nói dễ nghe. Kết quả? Nó ngồi im re, mắt dán vào màn hình, thi thoảng còn cười khúc khích. Tôi thở phào! Lần đầu tiên thấy con xem tiếng Anh mà không nhăn nhó hay khóc lóc.
Thằng anh 6 tuổi, tôi thử Mickey Mouse Clubhouse. Có phiêu lưu xíu, giải quyết vấn đề đơn giản, nhạc vui tai. Nó ngồi xem hết tập, xong còn bắt chước vài từ tiếng Anh đơn giản kiểu “Oh Toodles!”. Phê hơn cả uống cafe sáng!
Rút cục
Giờ tôi mới vỡ lẽ, chọn phim cho trẻ con học tiếng Anh không chỉ là ngôn ngữ. Phải hiểu chúng chịu được cái gì ở độ tuổi đó nữa. Tôi từng nghĩ cứ hoạt hình Disney/Pixar bom tấn là an toàn, giờ mới biết mình sai bét. Con nhỏ dưới 5 tuổi mà cho xem mấy phim hình ảnh chuyển động nhanh, âm thanh kích động mạnh, coi như xong đời, không học được gì mà còn thêm sợ.
Bài học xương máu: Phải cân bằng nội dung với khả năng tiếp thu cảm xúc và nhận thức theo từng lứa tuổi của con. Không thì chỉ tốn thời gian và làm khổ cả hai mẹ con. Giờ mỗi lần chọn phim, tôi phải xem kỹ độ tuổi khuyến nghị, rồi nhẩm trong đầu xem cái phim đó có đập vào mắt, vào tai con mình quá mức không. Mất công hơn nhưng đổi lại, buổi học nhẹ nhàng, con vui, mẹ cũng đỡ căng thẳng hẳn.