Mình bắt đầu như thế này nè
Hôm nọ coi con học tiếng Anh trên lớp cứ lơ tơ mơ, mình phát cáu. Định bụng phải tự tay vạch kế hoạch cho nó mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Google mấy bài viết toàn thuật ngữ khó hiểu, đọc xong càng rối.
Vật lộn tìm đường
Lôi sách vở ra, thử đếm xem con biết được bao nhiêu từ. Chết đứng, đứa lớn lớp 2 kêu con mèo là “chó”, đứa nhỏ 5 tuổi chỉ biết “hello” với “bye-bye”. Thế là chỉnh đốn tinh thần, ngồi nhìn đồng hồ:

- Gạch đầu dòng 1: Kiểm tra xem hiện tại chúng nó dậm chân tại chỗ chỗ nào
- Gạch đầu dòng 2: Lên thời khóa biểu cụ thể hẳn hoi, không kiểu “mai học nhé” rồi quên be bét
- Gạch đầu dòng 3: Phải kiếm cái gì vừa học vừa chơi, bắt ngồi bàn 2 tiếng là chúng nó ngáp ngắn ngáp dài
Mò mẫm thực hiện
Lôi mấy cái sticker hình hoa dán đầy lịch, gắn mục tiêu mỗi tuần. Thứ hai học 5 từ mới về đồ chơi, thứ ba tập hát bài con heo đất… Ban đầu tưởng dễ, cho đến khi thằng cu nhỏ la ó: “Con không nhớ nổi!”. Bỏ dở cả rổ, phải dừng lại nghĩ cách khác.
Xem YouTube tìm trò chơi bỏ túi. Thấy cái trò nhặt đồ vật trong nhà gọi tên tiếng Anh hay hay. Giật mấy đồ chơi con gấu bông, xe tải lôi ra làm thử. Thằng lớn hét “Bear! Car!” còn đứa nhỏ nhảy cẫng kêu “Me too!” mà phát âm thành “Mì tô!”. Vừa cười vừa chỉnh mồm cho nó.
Cái khó ló cái khôn
Sau 2 tuần vật vã:
- Bỏ luôn kiểu ngồi bàn gò lưng học
- Chia 15 phút sáng chơi flashcard tranh giành đồ ăn
- Tối tắm thì đố tên đồ vật trong phòng tắm
- Cuối tuần mở phim hoạt hình không sub cho chúng nó nhìn hình đoán chữ
Giờ chúng nó biết gọi “Daddy, I’m hungry” thay vì kéo áo nhõng nhẽo. Thi thoảng còn bất ngờ hát “Head, shoulders, knees and toes” dù hát sai cả nửa. Cái chính là chúng nó không chạy trốn khi nghe nói “Học tiếng Anh thôi con”.
Rút cục
Mình hiểu ra không có đường tắt. Mỗi đứa một kiểu, đừng răm rắp theo thời khóa biểu đẹp lung linh trên mạng. Phải thử rồi sửa, ngày ngày lôi keo dán sticker bôi xóa lộn xộn trên cái lịch treo tường. Quan trọng là thấy chúng nó cười khi học thay vì nhăn nhó như ăn phải chanh.