Chào mọi người, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi đã tự mình mày mò học ngữ pháp tiếng Anh cơ bản. Nói thật là ban đầu tôi cũng thấy nó rối rắm lắm, nhưng rồi cứ từ từ gỡ từng nút một thì cũng ra vấn đề cả.
Bắt đầu từ con số không tròn trĩnh
Thú thật với các bạn, ngày xưa đi học tôi cũng lơ mơ mấy cái thì với cấu trúc câu lắm. Cứ nghĩ đơn giản là biết vài từ vựng là giao tiếp được rồi. Ai dè, đến lúc cần dùng thực sự, ví dụ như viết một cái email đơn giản hay đọc hiểu một đoạn văn bản ngắn, thì mới thấy mình thiếu sót kinh khủng. Câu cú lủng củng, ý diễn đạt không rõ ràng, đọc lại còn thấy ngượng nữa là.

Thế là tôi quyết tâm phải học lại từ đầu, coi như mình chưa biết gì hết. Tôi bắt đầu bằng việc tìm hiểu xem ngữ pháp tiếng Anh cơ bản nó gồm những cái gì quan trọng nhất. Tôi lượn lờ mấy trang mạng, xem người ta chia sẻ, rồi cũng hỏi han mấy đứa bạn giỏi tiếng Anh hơn.
Quá trình thực hành và vỡ lẽ
Đầu tiên, tôi tập trung vào các thì cơ bản. Nào là hiện tại đơn, quá khứ đơn, tương lai đơn. Tôi cố gắng hiểu rõ cách dùng của từng thì, khi nào thì dùng cái này, khi nào thì dùng cái kia. Tôi không học thuộc lòng công thức một cách máy móc đâu, mà tôi cố gắng đặt câu với những tình huống gần gũi với mình. Ví dụ, nói về thói quen hàng ngày thì dùng hiện tại đơn: “Tôi thức dậy lúc 6 giờ sáng.” Kể chuyện hôm qua đi chợ thì dùng quá khứ đơn: “Hôm qua tôi đã mua một ít rau.”
Sau đó, tôi chuyển qua mấy cái như danh từ, động từ, tính từ, trạng từ. Tôi học cách nhận biết chúng trong câu và vị trí thường đứng của chúng. Cái này cũng quan trọng lắm, vì nó giúp mình sắp xếp câu cú cho đúng trật tự. Ví dụ, tính từ thì thường đứng trước danh từ để bổ nghĩa: “một cô gái xinh đẹp” (a beautiful girl).
Rồi đến phần mạo từ (a, an, the) và giới từ (in, on, at,…). Ôi trời ơi, cái đám này mới thực sự là “ác mộng” với nhiều người, trong đó có tôi. Lúc đầu tôi dùng loạn xạ cả lên, không biết khi nào “a”, khi nào “the”. Nhưng rồi tôi tìm hiểu kỹ hơn, “a/an” dùng cho cái gì đó chung chung, chưa xác định, còn “the” thì cho cái đã được nhắc đến hoặc ai cũng biết. Giới từ thì tôi học theo cụm, ví dụ “in the morning”, “on Monday”, “at home”. Cứ lặp đi lặp lại, dùng nhiều thành quen thôi.
Một phần nữa không thể bỏ qua là cấu trúc câu cơ bản: Chủ ngữ – Động từ – Tân ngữ (S-V-O). Nắm được cái sườn này rồi thì mình dễ dàng phát triển thêm các thành phần khác cho câu nó dài hơn, ý nghĩa hơn.
- Tôi đọc sách. (S-V-O)
- Tôi thích cà phê. (S-V-O)
Cứ mỗi khi học được một điểm ngữ pháp mới, tôi lại cố gắng áp dụng ngay vào thực tế. Tôi tập viết những đoạn văn ngắn, tự nói chuyện với mình bằng tiếng Anh, thậm chí là bình luận dạo trên mấy trang mạng nước ngoài. Sai thì sửa, không sao cả. Quan trọng là mình có thực hành.
Kết quả và chia sẻ thêm
Đến giờ thì tôi thấy tự tin hơn nhiều rồi. Dĩ nhiên là chưa thể nào hoàn hảo như người bản xứ được, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể diễn đạt ý của mình một cách tương đối rõ ràng, đọc hiểu tài liệu cơ bản cũng không còn là vấn đề lớn nữa. Tôi nhận ra là học ngữ pháp không hề khô khan như mình tưởng, nếu mình biết cách học và tìm thấy niềm vui trong đó.

Cái kinh nghiệm của tôi là thế này: đừng tham lam học một lúc quá nhiều. Cứ từ từ, từng chút một. Hiểu chắc cái cơ bản rồi mới nâng cao. Và quan trọng nhất là thực hành, thực hành và thực hành. Chỉ có dùng nhiều thì mới nhớ lâu và dùng đúng được.
Hy vọng những chia sẻ thực tế này của tôi sẽ giúp ích được phần nào cho những bạn cũng đang trên con đường chinh phục ngữ pháp tiếng Anh cơ bản nhé. Cứ kiên trì là được thôi!