Lúc đầu mình tưởng dạy tiếng Anh giao tiếp cho con nít dễ ợt, cứ mấy chủ đề kiểu màu sắc, đồ ăn, gia đình quăng vô là xong. Xong hóa ra sai lầm to đấy!
Thằng con đầu lòng nhà mình học mấy bài cơ bản kiểu đó ở trường, về nhà hỏi lại chỉ biết ú ớ “red”, “blue”, “apple” rồi… hết. Muốn nó tả tí gì về ngày nghỉ ở biển hay kể tại sao nó ghét ăn súp lơ là chịu, ú a ú ớ.
Thế là mình quyết tâm đổi gió, tự đăng ký cái khóa giao tiếp thực tế theo chủ đề cho trẻ. Lên mạng lục tung xác mấy diễn đàn cha mẹ, xin ý kiến bảo mẫu với giáo viên mẫu giáo quốc tế coi trẻ con nói chuyện hàng ngày hay đụng mấy chủ đề gì nhất.
Làm mới list chủ đề:
- Không dập khuôn mấy cái đồ ăn, đồ uống chung chung nữa mà chia nhỏ ra kiểu: “Khi con đói bụng muốn ăn gì?”, “Con ghét ăn món gì nhất và tại sao?”, “Kể tên các món trong bữa tối hôm qua đi!”.
- Thêm mấy cái tình huống cụ thể thiệt cụ thể: “Tưởng tượng con bị lạc ở sở thú phải hỏi đường”, “Gọi điện cho bạn hỏi bài tập bị quên”, “Giải thích tại sao con không muốn đi ngủ ngay bây giờ với mẹ”.
- Múa may thêm mấy cái hình minh họa buồn cười với flashcard tự vẽ, nào là bạn mèo ngủ quên trong lớp, bạn heo khóc vì lạc mẹ ở công viên… cho nó gần gũi.
Thời điểm thử nghiệm đầu tiên phát hoảng luôn. Chuẩn bị cả giáo án hoành tráng “Trò chơi trong công viên”, tưởng dễ vô địch. Ai dè bắt đầu bằng câu hỏi “What games do you like?” thì thằng bé nhà hàng xóm nó quay ra hỏi lại mình: “Cô ơi “swing” là gì?”. Trời ơi, quên béng mất giải thích từ vựng trong chủ đề mới!
Xong rút kinh nghiệm, trước mỗi chủ đề phải “nạp đạn” từ vựng cho tụi nhóc trước. Không thì xác định. Dành hẳn 5-10 phút đầu giờ kéo cả đống hình ảnh, đồ chơi thật ra (kiểu cây cầu tuột đồ chơi, mấy con thú bông) để minh họa mấy từ mới chính như “slide”, “seesaw”, “run”, “climb”. Cho tụi nó sờ mó, chơi qua loa rồi mới hỏi.
Mấy đứa mà ngồi yên học? Mơ đi. Phải lồng ghép trò chơi như cứu đói vậy. Kiểu lấy cái trò “Simon says”, “Charades” (đố chữ) vào luôn. Như chủ đề “Hoạt động trong nhà”, chia tụi nhỏ làm 2 đội, một đứa diễn tả hành động kiểu “I am washing dishes!” bằng động tác, đứa kia đoán nói ra bằng tiếng Anh. Rồi thêm luật đội nào đoán nhanh, nói chuẩn thì được thưởng sticker. Ôi cả đám nháo nhào hết cả lên, nhưng mà nó lại nhớ từ nhanh hơn hẳn.
Thực sự choáng nhất là mấy cái chủ đề kiểu “Cảm xúc” hay “Bị bệnh”. Con nít khổ nhất mấy cái này. Để dạy cách diễn đạt mệt, đói, buồn, hay kể bệnh, phải làm thật. Như chủ đề “At the Doctor”, mang đồ nghề đồ chơi bác sĩ ra. Mình làm bệnh nhân “giả vờ” đau đầu, đau bụng quằn quại, ho sù sụ rồi hỏi “How do you feel?”. Đứa nào cũng hào hứng giả bộ làm bác sĩ hỏi “What’s the matter?”, rồi bệnh nhân trả lời “I have a headache” hay “My tummy hurts!”. Giả vờ vậy mà chúng nó lại nhớ dai hơn học vẹt.
Quan trọng không kém là lặp đi lặp lại như con vẹt. Mỗi buổi học mới chơi trò ôn tập chủ đề cũ 5-10 phút đầu. Kiểu như đột nhiên đổi sang giọng buồn rầu hỏi “Oh, I am sad. Are you sad today?” hay lấy con gấu bông hỏi “Is the bear hungry? What does he want to eat?”. Đến lúc tự nhiên tụi nó nói được mấy câu đơn giản phản xạ, kiểu “Teacher, I’m sleepy!” hay “He is angry!”, mình muốn khóc luôn vì mừng.
Thực ra giờ vẫn còn vật lộn. Nhưng mà mấy đứa nhỏ đỡ hẳn cái tật “chết lặng” khi gặp người lạ nói tiếng Anh hỏi chuyện. Luyên thuyên được chút đỉnh. Rốt cuộc học theo chủ đề cho trẻ em mà không sát đời, không chơi được thì coi như bỏ. Cứ lắp ghép kiểu này dần dà, từ từ mà tiến bộ vậy!