Hôm qua mình ngồi nghĩ vu vơ định dạy thằng cu nhà 3 tuổi học tiếng Anh. Nghĩ bụng quất luôn cái chương trình hoành tráng cho nó mê tít. Ấy thế mà đồ nghề bày ra như chợ vỡ.
Chuẩn bị đồ chơi học liệu
Tối hôm trước mình hì hục cắt dán chữ cái tiếng Anh bằng giấy màu. Xong lôi hết đồ chơi nhựa ra dán nhãn “apple”, “car” lên từng món. Trộn lẫn thẻ học vào túi vải cho nó rút. Đỉnh cao là tải cả chục bài hát ABC trên điện thoại. Mặt mũi hớn hở nghĩ mai cu cậu sẽ mắt tròn mắt dẹt.

Giờ khai trương thảm họa
Sáng dậy bày biện như triển lãm đồ chơi. Cu cậu chạy tới:
– “Mẹ ơi cái xe màu xanh!”
Mình giơ tấm thẻ “CAR” lên: “Đây nè con, car là xe ô tô nha!”
Nó giật phăng tấm thẻ quăng xuống đất: “Không! Con muốn CHẠY!”
Thử đổi chiến thuật bật nhạc:
- Video ca nhạc đang hát “A is for Apple…”
- Nó nhảy lò cò được 30 giây
- Rồi bỗng đòi mở “Baby Shark” phiên bản tiếng Việt
- “Mẹ tắt cái đu đưa này đi!”
Bày trò chơi ghép hình: thằng bé nhìn cái hộp puzzle hình con mèo có chữ “CAT”, cầm lên ngó nghiêng rồi… chọi thẳng vào đầu em mèo thật đang ngủ.

Phát hiện bất ngờ
Lúc mình thở dài ngồi dọn đồ chơi, thằng cu tự bật điện thoại lướt YouTube Kids. Nó lụi cụi gõ “xe cứu hỏa” rồi coi video ca nhạc tiếng Anh có cái xe đỏ chói. Tự nhiên ngồi nhẩm theo: “Fiya truk! Fiya truk!”
Mình há hốc mồm:
- Cả bộ đồ handmade đắt tiền nằm phủi bụi
- Game sư phạm chuẩn chỉnh bay màu
- Thằng nhóc lại tự học được từ mới bằng cách… coi clip giải trí
Tỉnh ngộ muộn màng
Ngẫm lại mới vỡ lẽ:
Đồ dùng dạy học đẹp nhất là thứ con tự thích. Cứ nhét vào đầu nó cái chữ A-B-C khi nó đang thèm chơi ô tô thì khác gì đánh trận bằng… bảng phấn.
Mấy đứa trẻ con nó học như cá bơi vậy. Mình càng cố nhồi giáo án có sẵn, nó càng quẫy đành đạch. Để nó tự mò mẫm trong đống đồ chơi quen thuộc, thỉnh thoảng thả vài từ tiếng Anh như kiểu rắc thức ăn cho cá – tự khắc nó đớp lấy.
Kết cục: Sau 1 tuần đầu tư đồ sộ, kho từ vựng duy nhất thằng bé thuộc làu là “Bye bye” khi đuổi mẹ khỏi phòng cho nó xem tiếp video. Đời dạy trẻ đúng là trò đùa khắc nghiệt nhất vũ trụ!