Ban đầu, chật vật với những cuốn giáo trình dày cộp
Thú thật, nhìn mấy đứa nhóc tầm 3-5 tuổi mà bắt nó ngồi yên học ABC theo sách giáo khoa, tôi thấy tội nghiệp quá. Đưa thử cho mấy bé trong xóm chơi thử bài tập cơ bản trên giấy, mặt nó nhăn như bị bắt ăn mướp đắng. Chán ngấy! Bài tập rơi đầy đất, trẻ thì ngọ nguậy không yên, tôi ngồi nhìn mà toát mồ hôi hột.
Vật vã tìm cách, lục tung youtube tìm ý tưởng
Đành phải lên mạng xem người ta dạy ra sao. Chui rúc vào mấy kênh dạy tiếng Anh cho trẻ con coi. Ôi trời, học mà như chơi. Nó chạy nhảy, hát hò, vỗ tay theo nhạc… Tôi vỗ đùi cái đét! Đây rồi!

Quyết định thử làm theo mấy cách này:
- Biến bài hát tiếng Anh đơn giản thành trò chơi: Bắt đầu với bài “Head, Shoulders, Knees and Toes”. Không chỉ hát, phải chỉ vào đúng chỗ trên người. Trẻ con cười ngặt nghẽo khi phát hiện cô chỉ nhầm “toes” thành “nose”.
- Dụng cụ tự chế linh tinh: Lấy mấy con thú bông rẻ tiền ở chợ, dán nhãn “cat”, “dog” bằng giấy màu. Thấy “cat” thì kêu “meow meow”, cầm “dog” lên thì gâu gâu… Tụi nhỏ khoái chí, giành nhau bắt chước.
- Điều tra sở thích để tận dụng: Có bé mê cún con tìm ngay video chó con, dạy “puppy”. Bé nào nghiện công chúa bắt đầu bằng “princess”, “castle”. Dùng chính cái thứ nó mê để dắt mũi học.
- Kể chuyện bằng cử chỉ + âm thanh: Kể chuyện “The Very Hungry Caterpillar”. Mỗi loại trái cây vô, làm động tác cắn “crunch crunch” rồi ôm bụng kêu “oh… so full!”. Giờ đứa nào cũng nhớ “apple”, “pear” dễ dàng.
Vấp ngay vấn đề mới: dùng hình ảnh thật hay hình minh họa?
Tưởng dùng hình chú chó thật trên máy tính để dạy “dog” thì hay, ai ngờ có đứa nhìn chằm chằm sợ quá khóc thét! Lại phải xoay về dùng hình minh họa hoạt hình ngộ nghĩnh. Tiền đâu mà sắm đủ đồ chơi, dùng bìa cứng, xốp màu tự vẽ đồ chơi đồ sơ sài cũng được. Tụi nó chả chê, miễn được cầm lắc lư.
Kết quả bất ngờ khi… lỡ giờ chơi!
Đang chuẩn bị dẹp giáo cụ đi cho tụi nhỏ nghỉ, tự dưng một bé gái vừa nhún nhảy vừa líu lo: “Heaaad… shoooulders!”. Rồi cả đám ùa theo, đứa chỉ đầu, đứa chỉ chân, cười rúc rích. Đứng hình mất mấy giây. Kiểu gì đấy? Chúng nó nhớ lúc đang chơi vui nhất! Thế là tôi hiểu: không cần ép “học”, cứ để nó vui chơi tự nhiên trong môi trường tiếng Anh, kiểu gì nó cũng ngấm.
Giờ nghĩ lại, cũng chẳng phải cao siêu gì
Chẳng qua biết bắt chước người khác, rồi tự mày mò, thử đúng sai. Thất bại mấy lần với bài tập giấy chán ngắt, tốn vài đêm làm đồ chơi thủ công trông quê mùa, thêm mấy bữa hát điệu bộ như làm xiếc. Nhưng nhìn tụi nhỏ cười, tự phát hát lại vài từ đơn giản, biết chỉ đúng đồ vật khi nghe gọi tên tiếng Anh… thấy mấy công mệt xác cũng đáng. Học kiểu này, tiết kiệm được cả đống tiền mua giáo trình “xịn” mà chả biết có hợp không nữa. Quan trọng nhất vẫn là cái sự… vui của bọn trẻ con! Chúng mà không thích thì có lôi cổ nó cũng chẳng vào đầu.