Hôm nay mình vừa lục lại cái chương trình tiếng Anh lớp 2 của Bộ Giáo dục ra xem. Lại giật mình vì con mình đang học nó nên tò mò lắm.
Tìm kiếm cái gọi là ‘chương trình’
Mở máy tính lên, gõ phím lạch cạch tìm kiếm cái chương trình này. Ngồi đọc cả đống văn bản dài ngoằng với đủ thứ từ như “mục tiêu đạt được”, “năng lực giao tiếp”. Đọc tới đau đầu mà không thấy cái gì gọi là chi tiết đâu cả. Toàn nói chung chung kiểu “nghe hiểu được các chỉ dẫn đơn giản”, “giới thiệu bản thân qua lời nói” nhưng chả nói rõ nghe hiểu kiểu gì, giới thiệu bằng câu gì.

Cố đọc hết cái phần tiêu chí đánh giá thì thấy loạn hẳn:
- “Đáp lại được các chỉ dẫn học tập đơn giản trong lớp học bằng hành động”: Thế là chạy lên chạy xuống hay chỉ ngồi im vỗ tay là đạt hả trời?
- “Nói được tên một số đồ dùng học tập, đồ chơi”: Một số là bao nhiêu? 10 cái? 20 cái? Không biết.
- “Làm quen với một số bài hát, bài vè đơn giản”: Làm quen thôi là chưa thuộc hả? Nghe qua rồi quên được không?
Ừ thì cơ bản là nó như vậy đấy.
Lôi ra dạy thử con mình
Tay nhanh hơn não, cứ lôi cháu nhỏ ra học thử cho “đúng chuẩn” theo cái chương trình ấy. Bắt đầu bằng mấy câu hỏi đơn giản nhất, kiểu “What’s your name?”. Con cười toe toét: “Con tên là Bin!”. Mình mừng thầm, à cái này dễ quá!
Xong tới bài vè, bắt cháu tập đọc theo. Đọc được mấy từ, đang vui thì cháu chỉ vô cái chữ “crayon”: “Mẹ ơi cái này đọc sao?”. Mình ngồi đọc đi đọc lại /ˈkreɪ.ɒn/ cho con bắt chước. Mồm con méo xẹo cả buổi, đọc thành cái gì nghe như “cò re nờ”. Mình cũng nản, nhưng phải động viên: “Từ từ con”. Đọc mệt quá, hai mẹ con uống nước cái đã.
Rồi áp dụng thử phần “giao tiếp đơn giản”. Mình giơ quyển sách lên hỏi: “What is this?”. Con trả lời ngon: “Book!”. Ồ giỏi quá! Nhưng đến lúc mình thử quay qua cái cục tẩy giản dị: “And what is this?”. Con im re nhìn mình, mặt ngơ ngác. À, cái này đọc là “Eraser” thì khó thiệt, dài và khó nhớ. Cứ phải lặp đi lặp lại cả buổi.
Hai mẹ con đấu vật với mấy đồ vật nhỏ nhỏ hết cả giờ, cuối cùng là đọc từ “Chair” thành “Chơ” nghe buồn cười cả nhà.
Suy ngẫm
Xong cái buổi học thử đó, mình ngồi nghĩ lại cái chương trình. Ừ thì ý tưởng tốt, nào nghe, nói đơn giản, nào học từ vựng đời thường. Nhưng cái cách nó viết ra thì kiểu gì học sinh cũng phải như thiên tài, còn giáo viên hay phụ huynh như mình phải tự đoán già đoán non cả đống.

Thực tế dạy con thấy rõ lắm, cái gì không được hướng dẫn cách dạy, cách đọc cụ thể thì đúng là vật lộn với nhau cả ngày. Bài hát, bài vè thì nghe hay đấy, nhưng mấy từ kiểu “crayon” hay “eraser” kia, người lớn còn vất vả huống chi con nít.
Thôi thì cũng cố cho con học theo. Mỗi ngày ngồi luyện mấy câu cơ bản cho con quen. Chỉ mong con tới lớp đừng sợ tiếng Anh là mình mừng rồi. Chuẩn của Bộ thì cứ chuẩn đi, mình chỉ biết dựa vào đó mà tìm cách dạy lại cho phù hợp với cái đứa con ngáp ngắn ngáp dài ở nhà thôi!