Chào mọi người, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi, tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi, một giáo viên Việt Nam, đã mày mò để dạy tiếng Anh sao cho nó thực tế hơn một chút. Chuyện này cũng dài dòng lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng kể lại thật gọn gàng.
Bắt đầu từ những trăn trở
Hồi mới ra trường, tôi cũng hừng hực khí thế lắm. Sách vở ngữ pháp thì nắm cũng kha khá, nghĩ bụng chắc dạy học sinh cũng không khó khăn gì. Nhưng mà đời không như là mơ, các bạn ạ. Tôi nhận ra một điều, học sinh mình dù ngữ pháp rất ổn, thậm chí làm bài tập điểm cao chót vót, nhưng kêu nói một câu hoàn chỉnh, tự nhiên thì lại ấp a ấp úng. Cái này chắc nhiều giáo viên cũng thấy.

Lúc đó tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm. Tại sao lại thế nhỉ? Mình dạy có sai chỗ nào không? Hay là phương pháp của mình chưa ổn?
Quá trình tự mày mò và thử nghiệm
Thế là tôi bắt đầu một hành trình tự tìm tòi. Ban đầu, tôi thử những cái đơn giản trước:
- Thay đổi không khí lớp học: Tôi cố gắng làm cho lớp học nó vui vẻ hơn, bớt căng thẳng sách vở đi. Cho học sinh chơi trò chơi liên quan đến từ vựng, cấu trúc câu.
- Tăng cường nghe nói: Thay vì chỉ chăm chăm vào ngữ pháp, tôi dành nhiều thời gian hơn cho các hoạt động nghe. Tôi cho các em nghe các đoạn hội thoại ngắn, rồi tập nói lại. Ban đầu thì cũng ngượng nghịu lắm, nhưng dần dần cũng quen.
- Sử dụng tài liệu thực tế: Tôi bắt đầu tìm kiếm những thứ gần gũi hơn với đời sống. Ví dụ như các bài hát tiếng Anh đơn giản, các đoạn phim hoạt hình ngắn, hay thậm chí là các mẩu quảng cáo. Mục đích là để các em thấy tiếng Anh nó không chỉ nằm trong sách.
Nói thật là giai đoạn này cũng vất vả. Tôi phải tự chuẩn bị tài liệu khá nhiều, rồi còn phải động viên học sinh nữa. Có những lúc thấy nản, vì học sinh vẫn chưa chịu mở miệng nhiều. Nhưng mà tôi nghĩ, cứ kiên trì thôi.
Tôi nhớ có lần, tôi thử cho các em đóng vai theo một tình huống đơn giản, ví dụ như đi mua hàng. Ban đầu, cả lớp im phăng phắc. Tôi phải làm mẫu trước, rồi gọi vài em mạnh dạn lên thử. Dần dần, không khí nó cũng sôi nổi hơn. Các em bắt đầu thấy thích thú khi được “diễn”.
Kết quả và những điều nhận ra
Sau một thời gian kiên trì áp dụng, tôi thấy có những thay đổi tích cực. Học sinh của tôi bắt đầu mạnh dạn nói hơn, dù có thể còn sai ngữ pháp, phát âm chưa chuẩn hoàn toàn. Nhưng điều quan trọng là các em dám nói, dám sử dụng tiếng Anh. Cái sự tự tin nó tăng lên rõ rệt.
Tôi nhận ra một điều quan trọng, với giáo viên Việt Nam dạy tiếng Anh, việc mình hiểu được cái khó của học sinh mình là một lợi thế. Mình biết các em hay vướng ở đâu, phát âm chỗ nào hay sai kiểu Việt hóa. Từ đó mình có cách điều chỉnh cho phù hợp.
Tất nhiên, việc học với giáo viên bản xứ có những cái hay riêng của nó, nhất là về ngữ điệu tự nhiên. Nhưng tôi tin rằng, giáo viên Việt Nam hoàn toàn có thể làm tốt vai trò của mình, nếu mình chịu khó tìm tòi, thay đổi và quan trọng nhất là đặt mình vào vị trí của học sinh.

Đến giờ, tôi vẫn tiếp tục học hỏi mỗi ngày. Nghe các đồng nghiệp khác chia sẻ, đọc thêm tài liệu, rồi lại thử nghiệm những cái mới. Cái nghề này nó không có điểm dừng, các bạn ạ. Quan trọng là mình thấy vui và học trò mình tiến bộ.
Đó là một vài chia sẻ từ kinh nghiệm thực tế của tôi. Hy vọng nó có ích cho ai đó đang trên con đường giống như tôi. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!