Tôi phát hiện sách tiếng Anh trẻ em nào cũng thiếu cái gì đó
Sáng sớm định đi mua sách về dạy con gái 5 tuổi học nói tiếng Anh. Vào nhà sách lục tung cả buổi sáng. Sách nào cũng hình minh họa ngộ nghĩnh, màu sắc bắt mắt thiệt, nhưng tôi thấy không ổn.
Vấn đề là:

- Sách chỉ toàn từ vựng đơn lẻ kiểu “con chó”, “quả táo”. Con nít nói kiểu gì?
- Vài quyển có mẫu câu nhưng toàn kiểu “What is this?” – hỏi hoài chán chết, không giống cách nói tự nhiên.
- Không có phần nào chỉ ba mẹ cách tương tác với con hàng ngày bằng mấy câu đơn giản.
Thế là đặt luôn mấy quyển xuống, quay ra về tay không. Uống cốc cafe đen đắng nghét. Không ổn rồi!
Ngồi lì bàn tự làm giáo trình cho con nít
Chiều ngồi phịch xuống bàn, mở google tra từ điển online. Không phải tra cho tôi, mà tra xem người ta nói chuyện bình thường với con nít ngoài đời thật ra sao. Bấm từ khóa kiểu “câu giao tiếp tiếng Anh trong gia đình có trẻ em”. Lục lọi mỏi cả tay.
Thấy mấy cái này thiết thực quá:
- Mấy câu tắm rửa cho con: “Arms up!”, “Splash splash!”, “All clean now?”
- Đi chơi công viên: “Go down the slide!”, “Push me please!”, “Share the swing?”
- Ăn uống linh tinh: “Yummy?”, “No more?”, “Sticky hands! Wash!”
Lôi tập giấy A4 trắng phau ra, bắt đầu ghi chép lia lịa. Không theo bài bản gì cả, cứ thấy câu nào gần gũi, dễ nói, dễ hiểu thì chép vào. Phân theo mấy chủ đề thường ngày như tắm, ăn, ngủ, chơi. Giấy loằng ngoằng từ đầu tới cuối.
Ép con gái làm vật thí nghiệm
Tối lụm mớ giấy ghi chép đem ra trước mặt con gái. Bắt đầu chiến dịch “nói tiếng Anh đời thường”.
Thằng bé tắm. Tôi liền rút giấy ra đọc: “Time to wash hair!”. Con gái ngơ ngác nhìn, chưa hiểu. Bèn giả vờ gãi đầu, chỉ chai dầu gội: “Wash hair!”. Nó cười khành khạch rồi la lên: “Wash hair!”. Được!
Lúc ăn tráng miệng sữa chua. Tôi nói: “Spoon please?”. Con gái với lấy thìa đưa cho tôi. Xong rồi thấy nó nhìn chằm chằm, tôi vội ghi chú thêm: Phải dạy nó đòi thìa lại chứ. Thêm câu: “My spoon!” kèm động tác chỉ vào ngực. Ui chao, mấy câu này quan trọng lắm chứ bộ!

Lúc nằm ngủ, đưa cho nó con gấu bông: “Hug teddy bear!”. Thằng ôm khư khư con gấu. Tôi thừa thắng nói thêm: “Sleep tight!”. Nó ngáp dài sòng sọc: “Sleep tight…”. Xong là tắt đèn. Hoàn hảo!
Rút ruột kết quả sau 1 tuần làm thí nghiệm
Con nít chỉ học cái gì chúng thấy thích: Không cần bài bản, cứ thấy cái gì vui vui là nó học. Múc thìa nói “Spoon!” nó thích hơn ngồi nhìn flashcard hình cái thìa.
Phải có hành động kèm theo: Kêu “wash hair” mà không làm động tác gội đầu, con nó không hiểu. Phải vừa nói vừa làm.
Giáo trình phải có phần cho ba mẹ: Phần lớn mấy sách chỉ tập trung dạy trẻ, ba mẹ không biết dùng câu gì thì dạy sao được? Phải có list mẫu câu ba mẹ tự nói trước.
Giờ tôi đang thống kê lại cả đống giấy ghi chép, phân theo chủ đề sống chết rõ ràng. Để lát nữa in ra dán khắp nhà. Ai ngờ mua sách không xong, lại tự thành ra ông giáo trình. Đời mà!