Sáng nay ngồi uống cà phê, thấy bé Bi nhà tôi vật lộn với bài tập tiếng Anh tới mức mặt mũi nhăn như khỉ, trời ơi, đau đầu luôn. Cái chương trình lớp 3 mới này sao mà khó nhằn thế không biết, mấy từ vựng mới như “elephant”, “giraffe” bé cứ đọc trật lất. Tôi nghĩ bụng, thế này mãi không xong, phải ra tay thôi.
Mở ngay tập sách bài tập mới ra coi thử nó viết gì. Bài đầu tiên dạy mấy con vật trong sở thú. Nhìn mấy cái hình minh họa thì đẹp đấy, nhưng học kiểu nhìn tranh đọc từ kiểu này chán phèo, bé nhà tôi được 10 phút là ngáp ngắn ngáp dài. Bảo đọc theo “e-le-phant” mà nghe cứ như “e lê phân” gì đó, tôi cười muốn đứt ruột mà cố nhịn.
Chán quá, tôi chợt nghĩ ra trò. Lôi ngay cái hộp bút màu của bé ra, kéo nó ngồi xuống bàn. “Bi ơi, hai ba con mình chơi trò tô màu và kêu tiếng con vật nha!” Bé mắt sáng rực lên, khoái chí liền. Tôi chọn trang có con khỉ, chỉ con. “Đây là gì con?” “Monkey!” “Giỏi! Giờ con tô màu con khỉ này, vừa tô vừa hô Monkey thật to nha!” Thế là bé vừa tô vừa gào “MON-KEY! MON-KEY!” như điên, xong con khỉ thành màu xanh lá cây chói lòa luôn. Tôi chỉ kịp nói “Wow beautiful!” thôi chứ không nhịn được cười.
Tranh thủ lúc bé đang hứng, nhảy sang phần ngữ pháp đơn giản. Bài có câu “This is a monkey”. Tôi lượm con thú bông khỉ của bé lên, giơ cao hỏi: “This is…?”. “A monkey!” Bé la lên. Đúng chuẩn! “Con nói lại đầy đủ đi!” “THIS! IS! A! MON-KEY!” – nó gào lên, giọng đầy tự hào, cả nhà tôi ngơ ngác nhìn. Tôi vỗ tay rầm rầm “Con nói đúng rồi, giỏi quá ta!”, còn nó thì cười toe toét.
Một hai bữa rồi thành quen lệ. Sáng nào ăn sáng xong, nó cũng lôi bút màu ra, dụi mắt nũng nịu “Ba ơi học tiếng Anh với con”. Từ lúc học kiểu chơi mà học này, thằng bé nhớ bài lâu hơn hẳn. Hôm nọ nó chỉ lên con chó nhà hàng xóm, tự dưng gào “DOG! THIS IS A BIG DOG!”, làm ông hàng xóm già cười phấn khích luôn. Mẹ nó ở sau nghe, trợn tròn mắt nhìn tôi như phù thủy.
Cái hay nhất là hôm qua, khi cả nhà đang xem phim. Tôi hích vợ một cái “Em coi kìa”. Thì ra con Bi đang lén dắt con gấu bông ra giữa phòng khách, giơ lên cao tự dưng làm thầy giáo, giọng khệnh khạng: “This… is… a… BEAR!”. Nó nói xong, mặt đầy đắc ý như vừa phát minh ra cái gì ghê gớm lắm. Tôi với vợ chỉ biết ôm nhau cười lăn ra sô-pha. Thằng bé tự dưng chạy lại ôm chầm lấy chân tôi: “Con cảm ơn ba dạy con học vui!”. Công nhận cái cảm giác lúc đó nó… ấm áp không gì bằng. Làm ba mẹ, đôi khi quên mất mấy trò chơi đơn giản vậy mà hiệu quả bất ngờ.