Chào mọi người, hôm nay tôi lại ngoi lên chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình, chuyện là dạo gần đây tôi có dịp “ngâm cứu” lại cuốn sách tiếng Anh lớp 7. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mà bắt tay vào mới thấy cũng có nhiều cái hay ho để nói đấy.
Bắt đầu từ đâu?
Chuyện là thế này, tôi có đứa cháu đang học lớp 7, mà môn tiếng Anh thì nó cứ kêu oai oái là khó. Bố mẹ nó thì bận, nên nhờ tôi thỉnh thoảng kèm cặp thêm. Thế là tôi mới lôi cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 7 của nó ra xem thử. Ban đầu cũng hơi chủ quan, nghĩ bụng “Ôi dào, tiếng Anh lớp 7 thì có gì đâu”. Nhưng mà không phải thế đâu các bác ạ.
Quá trình “giải mã”
Đầu tiên, tôi phải kiếm cho bằng được cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 7 phiên bản mới nhất mà cháu nó đang học. Xong xuôi, tôi bắt đầu lật giở từng trang một, xem qua cấu trúc của sách. Tôi để ý thấy mỗi bài (Unit) thường có các phần:
- Từ vựng (Vocabulary): Phần này giới thiệu các từ mới theo chủ đề của bài học. Đây là nền tảng quan trọng lắm.
- Ngữ pháp (Grammar): Các điểm ngữ pháp cốt lõi được trình bày ở đây. Cái này mà không nắm chắc thì khó mà làm bài tập được.
- Kỹ năng (Skills): Bao gồm Nghe – Nói – Đọc – Viết. Mấy cái này thì phải luyện tập nhiều.
- Bài tập (Exercises): Rất nhiều dạng bài tập để củng cố kiến thức.
Tôi quyết định là sẽ đi từng bước một với cháu. Đầu tiên là phần từ vựng. Tôi không bắt nó học thuộc lòng một cách máy móc đâu. Tôi thử tìm mấy cái hình ảnh minh họa liên quan đến từ đó, hoặc đặt câu đơn giản có chứa từ đó để nó dễ hình dung hơn. Ví dụ, học về “activities”, tôi hỏi nó cuối tuần hay làm gì, kể ra bằng tiếng Việt trước rồi mình lựa từ tiếng Anh tương ứng dạy nó.
Tiếp theo là phần ngữ pháp. Ôi cái phần này mới thực sự là “khó nhằn” với mấy đứa nhỏ. Sách thì trình bày cũng rõ ràng rồi đấy, nhưng để tụi nó hiểu sâu thì mình phải lấy ví dụ thực tế. Chẳng hạn, khi học về thì hiện tại đơn, tôi lấy luôn mấy thói quen hàng ngày của nó ra làm ví dụ: “Con thức dậy lúc mấy giờ?”, “Con ăn sáng món gì?”. Cứ thế, vừa học vừa chơi, nó cũng đỡ thấy căng thẳng hơn.
Sau khi nắm được từ vựng và ngữ pháp cơ bản của một bài, tôi mới cho nó làm bài tập trong sách. Tôi không vội vàng đưa ra đáp án ngay. Tôi để nó tự suy nghĩ, tự làm trước. Chỗ nào sai thì mình giải thích cặn kẽ tại sao sai, sửa lại như thế nào cho đúng. Nhiều lúc nó làm sai bét nhè, mình cũng phải kiên nhẫn lắm đấy.
Một vài điểm tôi nhận thấy trong quá trình này:
- Sách giáo khoa bây giờ hình ảnh cũng sinh động, nội dung gần gũi hơn ngày xưa mình học nhiều.
- Phần nghe khá quan trọng, tôi phải tìm file nghe đi kèm sách cho cháu nó luyện thêm. Giọng đọc trong băng khá chuẩn, giúp nó làm quen với ngữ điệu.
- Phải tạo không khí thoải mái, đừng ép quá, không thì nó sợ học luôn.
Kết quả và cảm nhận
Sau một thời gian kiên trì “giải” cuốn sách cùng cháu, tôi thấy nó cũng có tiến bộ rõ rệt. Quan trọng nhất là nó không còn sợ môn tiếng Anh như trước nữa. Nó bắt đầu thấy hứng thú hơn khi hiểu bài và làm được bài tập.
Bản thân tôi thì cũng ôn lại được kha khá kiến thức. Đúng là học không bao giờ là thừa. Việc giải sách tiếng Anh lớp 7 này tuy nhỏ nhưng cũng là một trải nghiệm khá thú vị. Nó giúp tôi hiểu hơn về cách tiếp cận kiến thức của bọn trẻ bây giờ, và cũng rèn cho mình tính kiên nhẫn nữa.
Nói chung, nếu nhà có con em đang học lớp 7 mà gặp khó khăn với môn tiếng Anh, các bác cứ thử dành thời gian ngồi xuống cùng con, từ từ “gỡ rối” từng phần trong sách. Chứ không phải cứ chép đáp án trong sách giải là xong đâu nhé. Quan trọng là các con hiểu được bản chất vấn đề. Chúc các bác thành công!