Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình học lại tiếng Anh của mình, một đứa gần như là mất gốc hoàn toàn. Nói là mất gốc thì cũng không hẳn, ngày xưa đi học cũng biết sơ sơ A B C, nhưng mà bỏ bẵng đi một thời gian dài, chữ nghĩa nó cũng theo gió bay đi đâu hết trơn.
Bắt đầu từ đâu khi chẳng biết gì?
Ban đầu tôi cũng hoang mang lắm, không biết phải làm cái gì trước cái gì sau. Lên mạng tìm thì ôi thôi, đủ thứ phương pháp, đủ thứ trung tâm quảng cáo rầm rộ. Tôi cũng thử tải mấy cái app học tiếng Anh về điện thoại, kiểu Duolingo hay Elsa Speak gì đó. Học được dăm ba bữa lại thấy chán, vì nó cứ lặp đi lặp lại mấy cái từ vựng đơn giản, mà mình thì muốn giao tiếp cơ.

Rồi tôi nghĩ, hay là mình tìm một cuốn sách ngữ pháp cơ bản nhất, học lại từ đầu như hồi còn đi học. Tôi ra nhà sách, lượn lờ một hồi rồi cũng vác về được một cuốn. Ôi trời ơi, mở ra toàn chữ là chữ, đọc được vài trang là mắt tôi nó díu lại. Nản! Thế là cuốn sách đó cũng bị tôi cho vào xó tủ.
Quyết tâm tìm lối đi riêng
Sau mấy lần thử rồi thất bại, tôi nhận ra một điều: học theo kiểu truyền thống không hợp với mình. Mình cần một cái gì đó thực tế hơn, vui vẻ hơn. Tôi bắt đầu nghĩ lại xem ngày xưa mình thích học tiếng Anh qua cái gì. À, hóa ra là qua bài hát với phim ảnh.
Thế là tôi quyết định:
- Nghe nhạc tiếng Anh: Tôi chọn mấy bài hát US-UK mà mình thích, giai điệu dễ nghe, ca từ cũng không quá phức tạp. Ban đầu chỉ nghe cho quen tai thôi, sau đó thì cố gắng tìm lời bài hát (lyrics) rồi ngân nga theo. Chỗ nào không hiểu thì tra từ điển. Cứ mỗi ngày vài bài, dần dần cũng thuộc được kha khá từ vựng và cách người ta nối âm, luyến láy.
- Xem phim có phụ đề: Tôi chọn mấy bộ phim hoạt hình hoặc sitcom ngắn, có phụ đề song ngữ Anh-Việt. Ban đầu thì chủ yếu đọc phụ đề tiếng Việt. Sau đó, tôi thử tắt phụ đề Việt đi, chỉ để phụ đề Anh. Cái cảm giác mà mình hiểu được nhân vật nói gì, dù chỉ là một câu thoại ngắn, nó sướng gì đâu! Dần dần, tôi thử thách bản thân bằng cách xem những đoạn ngắn không có phụ đề luôn. Tất nhiên là hiểu lõm bõm thôi, nhưng mà vui.
- Học phát âm lại từ đầu: Tôi nhận ra là phát âm của mình tệ kinh khủng. Nói ra không ai hiểu, mà nghe người ta nói mình cũng không nhận ra từ đó là từ gì, dù mình biết nghĩa. Thế là tôi lên YouTube, tìm mấy kênh dạy phát âm cho người Việt. Tôi tập trung vào bảng phiên âm quốc tế IPA, học cách đặt lưỡi, mở khẩu hình miệng cho từng âm. Cái này mất thời gian lắm, nhưng mà nó đáng.
- Tập nói một mình: Nghe hơi kỳ cục, nhưng mà tôi thường tự nói chuyện với mình bằng tiếng Anh. Ví dụ, khi nấu ăn, tôi sẽ tự nói: “Okay, now I will cut the onion. Then, I will fry the egg.” Kiểu vậy đó. Nói linh tinh thôi, nhưng mà nó giúp mình quen với việc suy nghĩ và phản xạ bằng tiếng Anh.
Kết quả và những điều nhận ra
Cứ kiên trì như vậy khoảng vài tháng, tôi thấy tiếng Anh của mình khá hơn hẳn. Dĩ nhiên là chưa thể nào nói chuyện như gió được, nhưng ít ra thì tôi đã có thể:
- Nghe hiểu được những đoạn hội thoại đơn giản.
- Đọc hiểu được những bài báo ngắn, những mẩu truyện tranh.
- Tự tin hơn khi nói những câu giao tiếp cơ bản.
- Quan trọng nhất là không còn cảm thấy sợ tiếng Anh nữa.
Tôi nhận ra là, học tiếng Anh cho người mất gốc không có gì là quá khó khăn hay to tát cả. Quan trọng là mình phải tìm được phương pháp phù hợp với bản thân và kiên trì theo đuổi nó. Đừng có ham hố học quá nhiều thứ cùng một lúc, cứ từ từ, từng chút một. Học mà vui thì nó mới vào, chứ học mà như cực hình thì chỉ được vài hôm là bỏ cuộc thôi.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi. Hy vọng là nó có thể giúp ích được cho những bạn nào đang loay hoay tìm cách học lại tiếng Anh từ con số không. Cứ mạnh dạn thử đi, rồi bạn sẽ thấy tiếng Anh cũng không đáng sợ như mình nghĩ đâu!