Hôm nay mình ngồi suy nghĩ lại quá trình vật lộn học tiếng Anh để đi du lịch. Thành thật mà nói, hồi đầu cứ như gà mắc tóc ấy. Nhưng giờ thì ổn rồi, đi nước ngoài không còn sợ bị khớp.
Xuất phát điểm thảm hại
Nhớ ngày đầu tiên mình quyết định học, mở youtube ra xem. Thấy mấy clip dạy cả đống từ vựng từ “airport” tới “hotel”, gật gù tưởng dễ. Đến lúc ra sân bay thực tế, bạn nhân viên hỏi “May I see your boarding pass?” – mình đứng hình luôn 5 giây. Trời ơi, người ta nói gì trôi như nước mà mình không bắt kịp chữ nào!

Phương pháp đi đường quyền
Mình rút kinh nghiệm ngay:
- Bỏ hết sách vở dày cộp: Chỉ tập trung học 20 câu cửa miệng du lịch. Mỗi ngày nhai đi nhai lại mấy câu kiểu: “How much is this?”, “Where is the restroom?”
- Bắt chước y chang phim: Mở phim ngắn trên Youtube, nghe diễn viên nói câu nào dễ thì nhại lại. Lúc đầu nghe như mèo ngáp phải xương cá nhưng dần cũng quen.
- Đi săn Tây Ba Lô: Ra phố đi bộ quan sát du khách. Thấy ông Tây đang lóng ngóng mua bánh mỳ là chộp ngay cơ hội: “Excuse me, can I help you?” Kết quả: giới thiệu được quán ngon, ông Tây vui vẻ bắt tay còn tôi thì được luyện phản xạ miễn phí.
Thử lửa ở Thái Lan
Chuyến đầu tiên qua Bangkok, xuống sân bay đã thấy toát mồ hôi. Xếp hàng làm thủ tục, cô nhân viên hỏi dồn dập: “Purpose of visit? Duration of stay?” May quá đúng mấy câu đã học thuộc lòng, trả lời được “Travel! Five days!” Dù giọng nghe cứng đờ như gỗ nhưng cũng qua ải.
Kỉ niệm nhớ nhất là lúc đi xe tuk-tuk. Bác tài chào giá 300 bạt, mình gân cổ lên trả giá: “One hundred fifty! Final!” Vừa nói vừa giơ tay bắt cá ngộ nghĩnh. Không ngờ bác tài cười ha hả gật đầu luôn. Hóa ra nhiều khi body language còn hiệu quả hơn ngữ pháp chuẩn.
Đúc kết máu me
Giờ nghĩ lại mới thấy:
- Đừng tham lam: Học nguyên cả quyển sách chẳng để làm gì. Bỏ túi 10-20 câu “cứu thương” quan trọng hơn.
- Nói sai vẫn tốt hơn im re: Ban đầu mình sợ phát âm dở, sau quen rồi thấy họ vẫn hiểu được. Người ta chỉ cần thấy mình cố gắng giao tiếp thôi.
- App dịch là bạn thân: Lúc cấp bách thì cứ móc điện thoại ra quét từ hoặc dùng chức năng nói. Người địa phương thấy vậy còn nhiệt tình chỉ đường thêm.
Nhờ cái vốn ít ỏi đó mà giờ đi Malaysia hay Indonesia mình tự tin hẳn. Dù đôi khi vẫn nói câu kiểu “I no spicy, special!” khiến đầu bếp nhìn với ánh mắt ngơ ngác, nhưng cái chính là chủ động được tình huống. Học ngôn ngữ mà cứ như đi câu cá, cần kiên nhẫn chờ đợi rồi sẽ có ngày ăn bữa lớn!