Nói thật là ban đầu tôi cũng vật vã lắm với cái vụ học tiếng Anh cơ bản này. Cứ thấy người ta nói chuyện Tây Tàu là mình như vịt nghe sấm, nhiều lúc cũng thấy quê quê làm sao ấy. Thế là tôi quyết tâm phải thay đổi, ít nhất cũng phải bập bẹ được vài câu cho nó oai.
Hành trình bắt đầu
Đầu tiên, tôi cũng hoang mang lắm, chả biết bắt đầu từ đâu. Lên mạng tìm thì ôi thôi, một đống phương pháp, trung tâm quảng cáo rầm rộ. Tôi cũng thử tải vài cái app học tiếng Anh về điện thoại, kiểu Duolingo hay Elsa Speak gì đấy. Ban đầu cũng hào hứng lắm, cày cuốc được vài hôm rồi lại đâu vào đấy, chủ yếu là do lười với lại thấy nó cứ sao sao ấy, không thực tế lắm.

Sau một hồi loay hoay, tôi quyết định là phải tự mình xây dựng một lộ trình riêng, cái gì dễ thì mình học trước. Thế là tôi bắt đầu với việc học lại bảng chữ cái và cách phát âm. Cái này quan trọng cực kỳ luôn, vì phát âm sai thì sau này nói người ta không hiểu, mà mình nghe cũng không chuẩn. Tôi lên YouTube, tìm mấy video dạy phát âm cho người mới bắt đầu, rồi cứ thế ngồi nghe và nhại theo. Mồm miệng nhiều lúc cứng đờ, đọc líu cả lưỡi, nhưng mà kệ, cứ từ từ mà luyện.
Đi sâu hơn vào chi tiết
Sau khi thấy phát âm tạm ổn, tôi chuyển qua học từ vựng cơ bản. Tôi chả ham hố gì học từ cao siêu, cứ mấy từ thông dụng hàng ngày mà chiến thôi. Tôi chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ, chia ra các chủ đề như:
- Đồ vật trong nhà (cái bàn, cái ghế, cái giường,…)
- Màu sắc (xanh, đỏ, tím, vàng,…)
- Số đếm (một, hai, ba,…)
- Các động từ đơn giản (đi, đứng, ăn, ngủ,…)
- Các tính từ miêu tả cơ bản (to, nhỏ, đẹp, xấu,…)
Mỗi ngày tôi đặt mục tiêu học khoảng 5-10 từ mới. Học xong từ nào là tôi cố gắng đặt câu đơn giản với từ đó. Ví dụ học từ “book” (quyển sách), tôi sẽ đặt câu “This is a book” (Đây là một quyển sách). Cứ thế, mưa dầm thấm lâu.
Tiếp theo là ngữ pháp cơ bản. Nghe đến ngữ pháp là nhiều người sợ, nhưng tôi thấy nếu mình chỉ học những cái cốt lõi nhất thì cũng không đến nỗi nào. Tôi tập trung vào mấy cái thì đơn giản như hiện tại đơn, quá khứ đơn, tương lai đơn. Rồi học cách đặt câu hỏi, câu phủ định. Tôi cũng tìm mấy bài tập ngữ pháp đơn giản trên mạng để làm thêm cho nhớ.
Thực hành nghe và nói cũng là một phần không thể thiếu. Tôi bắt đầu bằng việc xem phim hoạt hình cho trẻ con bằng tiếng Anh, có phụ đề tiếng Việt. Mấy phim đó từ vựng đơn giản, nói chậm, dễ nghe. Rồi dần dần tôi chuyển qua xem mấy video ngắn trên YouTube về chủ đề mình thích, cố gắng nghe xem họ nói gì, dù hiểu được ít cũng được. Còn nói thì, ban đầu tôi tự nói chuyện một mình trước gương. Nghe thì hơi kỳ cục, nhưng mà nó giúp mình tự tin hơn. Sau này có cơ hội thì tôi cố gắng bắt chuyện với người nước ngoài, dù chỉ là mấy câu chào hỏi đơn giản.
Kết quả và cảm nhận
Cứ kiên trì như vậy mỗi ngày một chút, sau khoảng vài tháng, tôi bắt đầu thấy có tiến bộ. Tất nhiên là chưa thể nói như gió được, nhưng ít ra thì tôi cũng đọc được mấy cái biển báo đơn giản bằng tiếng Anh, nghe hiểu được mấy câu giao tiếp thông dụng, và quan trọng là không còn thấy sợ tiếng Anh như trước nữa. Tôi có thể tự giới thiệu bản thân, hỏi đường, mua đồ bằng mấy câu tiếng Anh cơ bản.
Nói chung, cái hành trình học tiếng Anh cơ bản của tôi nó cũng gian nan, nhưng mà khi nhìn lại thì thấy cũng đáng. Quan trọng nhất là mình phải kiên trì và tìm ra phương pháp phù hợp với bản thân. Đừng có ngại sai, cứ mạnh dạn mà học, mà nói. Sai thì sửa, chả có gì phải xấu hổ cả. Tôi tin là nếu mình quyết tâm thì kiểu gì cũng làm được thôi. Giờ thì tôi vẫn đang tiếp tục học, mục tiêu là ngày càng cải thiện hơn nữa. Hy vọng chia sẻ này của tôi có ích cho ai đó cũng đang bắt đầu như tôi ngày trước.
