Ban đầu mình toàn nói câu “be be” thôi, nghe mà xấu hổ luôn ấy. Thấy chị Phương bảo học từ số 0 dễ lắm, mình cũng rủng rỉnh thử coi sao. Nghĩ lại học từ hồi cấp 3 tới giờ vẫn không bật nổi miệng, rõ khổ.
Mình xắn tay áo lên bắt đầu HỌC THÀNH TỪNG SỐ như chị chỉ:
- Ngày 1: Mở điện thoại lên tải app của chị Phương. Thấy giao diện toàn số với hình tròn tròn, chẳng hiểu gì. Bấm bừa vào số 1, nghe chị nói “hello” rồi bắt nhắc lại. Mình nhắc “hè lô” mà nghe như con vịt đực.
- Ngày 3: Chán quá, toàn nói một mình. Lôi thằng cu hàng xóm sang cùng học. Thằng nhóc 10 tuổi bật âm “thank you” chuẩn hơn mình. Nó cười mình nói như ngậm kẹo, tức muốn chết.
- Tuần 2: Tới số 50 rồi mà vẫn quên trước quên sau. Chị Phương dặn đừng học nhiều, nhưng mình cứ cố. Tối nào cũng ôm điện thoại ngủ quên, sáng dậy pin cạn sạch.
Rồi tới cái mẹo thần thánh của chị Phương. Chị bảo:
- Đếm đồ vật bằng tiếng Anh: Mình vật vã đếm cái bàn là “one table”, cái ghế “one chair” suốt ngày. Vợ mình bực quá hét: “Mày đếm gạo đi cho rồi!”
- Chơi đồ chơi với số: Ra chợ tìm mua đồ chơi trẻ con. Cô bán hàng nhìn mình chằm chằm kiểu “ông này bị gì”. Mua về xếp mấy con khủng long rồi đếm “one dinosaur, two dinosaur…”
- Hát theo số đếm: Tìm bài hát số đếm tiếng Anh rồi bật toáng lên. Con chó nhà giật mình sủa um lên. Hàng xóm khịt mũi: “Nhà này có con nít mới à?”. Mình càng hát to hơn.
Cảm nhận bất ngờ sau 1 tháng:
Hôm trước đi siêu thị, tự dưng thấy thằng Tây đứng lọng cọng giữa quầy bánh mì. Nó chỉ cái bánh hỏi “how much?”. Bà bán hàng không biết tiếng Tây, cứ ậm ờ. Mình bỗng bật ra “five thousand”. Già rồi mà sung sướng như trẻ con được quà. Giờ thì mình cứ tập trung “bắn” từ vựng kiểu này thôi, khỏi cần biết ngữ pháp cao siêu. Muốn đếm được đến triệu thì cứ bắt đầu từ số 0 như chị Phương đi, đừng ngại!